Một con dao liền đó hướng thẳng về phía Ngọc Minh: “Đi chết đi!” 
Nhưng người nhận mũi dao lại là Trần Khánh. Lòng bàn tay phải anh ta đang có máu đỏ rỏ xuống từng giọt rồi từng giọt. Ánh mắt lạnh lẽo, Khánh nén đau nghiến răng rít lên: “Cút!” 
Đôi mắt người tình anh ta cũng lạnh lẽo không kém. Ả hừ một tiếng, cười như không cười: “Cút sao? Bộ anh hết sợ tôi tiễn bé cưng của anh đi rồi hả?” 
Bé cưng? 
Đúng là chua chát! 
Học rộng hiểu cao, ghế này ghế nọ để làm gì? Tất cả đều không giúp anh ta thấy rõ được tâm cơ một người đàn bà! Cứ ngỡ bỏ vợ, đời anh ta còn chân ái! Còn người tình giấu nuôi từ thuở tuổi còn đôi mươi. 
Thật không ngờ! Đời anh ta lại tàn trong tay người anh ta thật lòng thương. 
Khánh ngộ ra: Mùa đông đời mình lạnh lẽo không phải vì thời tiết mà bởi lòng dạ con người đổi thay. 
Ả ta đổi thay quên đi ngày nào anh ta cất giấu từng đồng bạc gửi qua Úc cho ả xài? Quên đi những ngày nghỉ cuối tuần, những dịp lễ Tết anh ta đều dành cho ả? Và quên luôn những chuyến du lịch xa hoa làm mát lòng người tình mà anh ta không nề hà hoang phí? 
Hay chính anh ta mới là người thay đổi đây? 
‘Giàu đổi bạn, sang đổi vợ’. Có được cơ ngơi liền một khắc quên ngay người cùng mình trải qua muôn vàn gian khổ. Quên nghĩa tào khang, quên tình phu phụ, quên đi người cùng mình kết tóc se tơ chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3480257/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.