Đầu óc Khánh phân liệt. Anh ta dựa vào vách đường hầm co ro. Mọi cảm giác dường như trôi xa bỏ rời thân xác.
Tiếng xe lăn lọc cọc cùng tiếng quát của người đàn bà kia làm Khánh giật mình: “Đồ phế vật!”
Bang!
Một cái tát vào má ai đó…
Khánh hoảng hốt tìm lại ô cửa nhỏ. Anh ta chết khiếp. Vì mẹ đang bị ả đàn bà có khuôn mặt ghê rợn bóp đến méo cả miệng.
Khánh theo bản năng đứng lên…Chợt một lực đè vai anh ta xuống cùng với đó là một tiếng ‘suỵt’ nho nhỏ.
Trong bóng tối Khánh không biết là ai nhưng mùi hương tỏa ra từ người ấy, anh ta không thể nhận sai người: “Ngọc…”
Cô đưa tay chặn miệng anh lại.
Dù cả hai không thấy mặt nhau. Mọi phương thức giao tiếp đều không có. Nhưng trong bóng tối và ở hoàn cảnh kinh hãi này, có thêm người ở bên cạnh đã trấn an con tim hoảng loạn của Khánh rất nhiều.
Họ im lặng cùng nhìn vào ô cửa.
Ả đàn bà trừng hốc mắt vào mặt mẹ Khánh, dù tiếng nói phát ra không rõ. Nhưng cũng có thể nghe ra bà ta đang chửi mẹ Khánh: "Mày đúng là độc ác. Cho người móc bỏ con tao, hủy nhan tao còn nhẫn tâm đẩy tao xuống cầu.
Nhưng trời cao có mắt! Cho tao con đường sống. Hôm nay, những gì mày nợ tao, tao sẽ từ từ đòi lại từng món, từng món…Hahahahaaaaaa!"
Bà ta giơ tay, người tình của Khánh rất nhanh đặt vào đó một con dao. Người đàn bà điên sờ sẫm tìm đến vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3480256/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.