Khánh có linh cảm, chiếc phong bì vừa bỏ vào hòm phúng viếng là của Ngọc Minh. Anh ta liền đứng lên đi theo. 
Tại cổng. 
Thấy người phụ nữ toan lên chiếc xe sang vừa trườn tới. Khánh hấp tấp: “Nói cho tôi biết...Ngọc Minh hiện giờ ở đâu?” 
Hạnh Dung dừng lại động tác mở cửa xe. Cô ấy không quay lại, chỉ hỏi anh ta một câu: “Sao tôi phải nói cho anh biết?” 
“Ngọc Minh là vợ tôi!” 
“Vợ anh?” Hạnh Dung cười. Cô quay lại đối diện với tra nam, hất cằm nói: “Anh nói thiếu một từ rất quan trọng. Đó là từ 'cũ'. Mà phàm cái gì đã cũ là cổ. Mà cổ thì rất có giá.” Hạnh Dung kéo đôi mắt kinh đen nhìn vào trong nhà Trần Khánh: “Với gia sản anh bây giờ...” Hạnh Dung chậc chậc vài tiếng rồi vừa bước lên xe vừa nói: “Không chơi nổi đồ cổ nữa. Dùng tạm hàng si đi ha!” 
Chiếc xe sang bóng loáng lướt qua để lại cho Trần Khánh cái đuôi xe viết to năm chữ: Đáng đời thằng chồng thúi! 
Trần Khánh đành ngậm ngùi, lủi thủi tựa bức tường rào nhìn trời. Trong tầm mắt anh ta, một cánh én lạc bầy chấp chới giữa tiết trời cuối xuân. Nó cô đơn lẻ bóng nhưng vẫn dang đôi cánh cố bay về vùng trời ấm. 
Từng áng mây trắng bàng bạc trôi dạt về phía chân trời. Để lại một khoảng không trong xanh bát ngát. Nắng ấm là thế nhưng cõi lòng anh ta thì tê tái như giữa trời đông. 
Anh ta... bùi ngùi xót xa nhớ lại...cuộc gọi cuối cùng với vợ... 
“Tin xấu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3462172/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.