Tối đó, khi về đến nhà Lục Hàn bước vào nhà thì thấy Mộ Vân ngồi trước ghế sofa. Thằng bé ngỡ ngàng:
"Mẹ...? "
Mộ Vân đưa tay lên miệng, suỵt nhẹ thì thằng bé đổi cách gọi:
"Cô Vân, sao cô ở đây? "
Mộ Văn mỉm cười:
" Mấy ngày tới cô ở đây, con không ngại chứ? "
Lục Hàn nhanh nhảu chạy lại chỗ cô, nó ngồi cạnh cô:
"Dạ không ạ, con rất vui. "
Mộ Vân mỉm cười, xoa đầu thằng bé. Đúng lúc này, Lục Tử Dạ từ trên tầng xuống nhìn thấy cảnh này anh liền mỉm cười thầm nghĩ:
"Đã bao lâu rồi, mình không được nhìn cảnh này. Vợ ngồi ở phòng khách ôm con. Chắc cũng 5 năm rồi. "
Dì Châu từ trong bếp đi ra mời:
"Mời cậu chủ, Trương tiểu thư và thiếu gia vào ăn cơm. "
Nghe vậy, hai người ngồi trên ghế sofa quay lại. Còn Lục Tử Dạ đi nhanh xuống bếp, che khuôn mặt đang đỏ bừng bừng của mình (=…=). Lục Hàn chạy lại, ôm chân ba mình:
"Ba ba, con nhớ ba. "
Lục Tử Dạ ôm con trai lên, nhìn thằng bé:
"Nhớ ba à? Thế mà về nhìn thấy cô Huyền là quấn lấy cô ý. Quên ba con đang đứng đây. Mà bây giờ lại bảo nhớ ba! "
Lục Hàn ôm cổ ba mình, nó chu mỏ lên:
"Tại lâu rồi con chưa gặp cô Huyền mà, hihi. "
Lục Tử Dạ bâng quơ hỏi:
"Có vẻ con khá thân với cô Huyền nhỉ? "
Lục Hàn gật đầu lia lịa:
"Đúng rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-dau-thuong-vo-quay-lai-con-phuc-hac/1963666/chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.