"Ào"
Lam Thi vì cái lạnh của nước mà tỉnh dậy, cô ta mơ màng nhìn xung quanh. Phát hiện phía trước mặt mình là một người phụ nữ, dáng vóc thật quen thuộc. Cô ta cố gắng lên tiếng :
"Mộ Vân là cô sao?"
Người phụ nữ trước mặt cô ta quay lại, mỉm cười thật tươi với cô ta:
"Mộ Vân thì sao? Mà không phải Mộ Vân thì sao?"
Lam Thi nhìn thấy gương mặt đó như chết lặng, lúc trước nhìn Trương Huyền cô ta thấy không giống cho lắm nên không lo. Nhưng bây giờ khuôn mặt này giọng nói này đúng là của Mộ Vân,cô tq lắp bắp :
"Không phải...không phải cô đã...đã chết rồi sao?"
Mộ Vân ngồi xuống cái ghế nhất ở giữa căn phòng, cô mỉm cười mỉa mai với Lam Thi:
"Cô nghĩ ba cái trò mèo của cô, mà khiến tôi chết được à?"
Lam Thi như chết lặng,hóa ra mọi nỗ lực của cô từ trước đến nay đều là vô nghĩa?
"Thế Tử Dạ biết cô còn sống chứ ?"
Mộ Vân lạnh nhạt bỏ ra 1 câu :
"Với thực lực của anh ấy, liệu anh ấy có biết tôi còn sống không? "
Lam Thi cười chua chát,cô ta bắt đầu chất vấn:
"Tại sao lúc đó cô không chết luôn đi,tại sao cô lại trở về. Tử Dạ sắp thuộc về tôi rồi, cô còn quay lại cướp? Tại sao cô lại cướp tất cả mọi thứ của tôi?"
Mộ Vân lắc đầu :
"Sai rồi, ai thuộc về cô? Ai cướp của cô? Ngay từ đầu nó không thuộc về cô, thì mãi mãi sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-dau-thuong-vo-quay-lai-con-phuc-hac/1963646/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.