Cũng có những tình huống cố gắng vẽ cả tuần trời nhưng không ưng ý, gió rít đang thổi xa khoảng cách giữa họ.
Trước đó Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt đã nói, rằng khi tất cả các giống loài đó biến mất, loài người giành lại chiến thắng, cậu sẽ vẽ một bức tranh vì anh.
Vẽ anh dạo bước trên bờ biển với bộ đồ sạch tinh tươm, họ có thể ngồi trên một mỏm đá nắm chặt tay nhau, những vết nứt trên đá như mạch máu trong lòng bàn tay con người. Vẽ cơ thể anh không còn hốc hác, vẽ ánh mắt tha thiết và kiên nghị đối đầu với thế giới này của anh.
“Em hận anh, Phác Xán Liệt, em hận anh!” Biên Bá Hiền điên cuồng hét to, cậu chống tay chạy khỏi nơi đây, rời xa tầm mắt Phác Xán Liệt.
Bây giờ cậu không biết cái chết đáng sợ, hay Phác Xán Liệt đáng sợ.
Hơi nóng cuồn cuộn bốc lên từ lòng bàn chân, lẫn vào gió, bàn chân Phác Xán Liệt càng thêm bỏng nặng, không thể nào đóng vảy, chân của anh biến dạng vì bị thương, hệt trái tim của anh.
“Bá Hiền! Bá Hiền! Em đi đâu!”
Biên Bá Hiền quay về lối cũ, cái gì mà nơi xa, cái gì mà đức tin, mẹ cậu đã lừa cậu, mọi thứ đều đang lừa cậu, Phác Xán Liệt cũng thế. Không có đức tin, thế giới này không hề có đức tin.
Trái tim đau quá, nỗi sợ bao trùm toàn thân tưởng chừng cậu đang nằm trong tay của giống loài đó, cách cái chết không quá nửa bước. Cậu ra sức khống chế bản thân không phát ra tiếng động, ngay cả hơi thở cũng dè dặt.
Bước chạy của Biên Bá Hiền bất lực chậm lại vì đói, cậu chạy hết nổi rồi, bất kể là chạy đến nơi xa mà cậu khao khát hay Phác Xán Liệt.
Biên Bá Hiền chạy rất lâu, hai chân nhũn đi, mặt trời xa xăm vẫn còn trong tầm nhìn của cậu, chậm rãi lướt qua mắt cậu. Biên Bá Hiền xuất hiện ảo giác, cậu trông thấy mẹ đang đứng phía trước vẫy tay với mình.
Mẹ cậu nói chuyện với cậu nhưng cậu không nghe thấy gì cả, cái đói khiến cậu chỉ còn cách lũ súc sinh một bước chân. Nhưng Phác Xán Liệt ăn thịt người là vì cậu. Chính cậu khiến anh bước trên con đường chết chóc này, con đường đuổi theo đức tin. Vì bảo vệ cậu mà anh đi theo, anh không làm gì sai cả, chính cậu là người sai.
Cảm giác tội lỗi giết chết tinh thần Biên Bá Hiền, cậu không giữ được chút bình tĩnh, cậu thương xót cho Phác Xán Liệt. Trước khi ngất đi, Phác Xán Liệt xuất hiện trước mắt cậu, giống cái ngày cậu sắp rời khỏi hầm.
Biên Bá Hiền nằm dưới đất, cả người dơ bẩn, gò má trắng bệch, cậu chẳng màng giữ thân mình sạch sẽ nữa.
“Bá Hiền!”
Biên Bá Hiền không nói gì, Phác Xán Liệt ngồi xổm xuống ôm cậu dậy. Biên Bá Hiền không muốn nói gì, ngỡ ngàng và đau thương nhìn anh, hay là nhìn mặt trời trên đỉnh đầu dường như không bao giờ lặn.
Đầu đau như bị ăn gạch.
Họ lặng lẽ không lên tiếng, Phác Xán Liệt không giải thích cho mình, hiện tại anh cảm nhận thứ gì đó trong cổ họng mình muốn tuôn ra. Là hối hận của anh, tự ghê tởm chính mình.
Ánh nắng lóa mắt thiêu đi trận cãi vã cuối cùng của họ, đến nơi xa đi, đến nơi xa không thấy hy vọng, chết trên dọc đường cũng được, chết rồi sẽ được giải thoát thôi. Mùi máu tanh không ảnh hưởng đến dạ dày của Biên Bá Hiền, cậu không đếm được đã bao nhiêu ngày nhịn đói, cậu chỉ biết mình đang bước nửa bước chân xuống địa ngục, kéo theo Phác Xán Liệt, tất cả đều là tội lỗi của cậu.
Trên mu bàn tay Phác Xán Liệt hiện lên đốm trắng. Rất nhiều ngày trước, họ từng thấy những đốm này trên thi thể con người. Ngoài tuyệt vọng cũng còn mỗi tuyệt vọng. Bầu trời bất tận, hệt cuộc hành trình dài của họ.
Đói bụng, cơn nóng, cái chết, lặng thinh. Mỗi một thứ đều có thể bóp chết họ dễ dàng.
“Xán Liệt, em không trách anh, là lỗi của em. Tuy nói thế này không có nghĩa lí gì, nhưng em muốn anh biết, em yêu anh lắm.”
Không bao giờ là lỗi của anh khi anh muốn sống, Xán Liệt của em.
Ngón tay dần dần mất khống chế, run lẩy bẩy không ngừng, hai chân cũng không cử động được nữa. Họ tìm thấy một em bé trên bãi cỏ, một em bé vẫn chưa chết.
Cả người trắng như tuyết, được bọc trong đống quần áo tồi tàn, mẹ đã che chở cho bé, trút hơi thở nằm gần bên kia, bắt đầu bốc mùi. Biên Bá Hiền bế đứa bé ấy vào lòng, trao chút hơi ấm. Và cả, chút ngọt ngào.
Dạ dày không còn tri giác, cảm nhận cơn đau gặm nhấm, bao gồm việc tìm một nơi ẩn nấp, bao gồm việc xé vải vụn của đứa bé, bao gồm việc tự tay lấy con dao từ bao bọc của Phác Xán Liệt ra.
Sau đó chém về phía hi vọng mới, một dao, hai dao, ba dao, tiếng khóc của đứa bé như bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay Phác Xán Liệt, mạch máu nhỏ không nhìn thấy được, nhưng từng vết máu rất rõ ràng.
Gay mũi như vậy, ác độc như vậy… Đứa bé đến thế giới này là một hi vọng mới. Rơi vào dạ dày Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền cũng là hi vọng mới.
Cắn xé, nhai nghiền, nuốt chửng, bao tử lâu ngày không hoạt động, nhận được tín hiệu thì hoạt động vội vã, mang lại cảm giác buồn nôn. Niềm hy vọng rơi vào bụng họ, nỗi tuyệt vọng thấm vào tâm hồn họ. Chết, đứa bé đó. Chết, nhân tính họ.
Phác Xán Liệt bắt đầu phát sốt, sau một tuần khi anh ăn đứa bé đó, cơn sốt cao không có dấu hiệu ngưng như những người cùng mắc virus này.
Đốm trắng bò đầy toàn thân anh, cuối cùng là gò má, gò má mà Biên Bá Hiền thương. Họ dìu nhau bước đến hoàng hôn. Nếu mọi thứ kết thúc vào thời khắc này, vậy thì quá hoàn mỹ.
Biên Bá Hiền nghĩ như thế, quàng khăn cổ lớp thứ hai, Phác Xán Liệt đã ngừng hôn cậu để tránh lây nhiễm, cậu dùng đôi môi nứt nẻ nói trong bầu không khí sụp đổ và tuyệt vọng, “Đừng chết mà, cầu xin anh, Xán Liệt. Nếu anh yêu em, sao anh nỡ rời xa em?”
Những lời nói ra đều như xương vụn, khiến người ta nghẹt thở, Phác Xán Liệt không mở mắt nổi, không cất bước được nữa, Biên Bá Hiền đành phải cõng anh tiếp tục tiến lên, cát bụi bay vào mắt nhưng cậu không rảnh tay để lau. Mọi thứ đang cháy rụi rồi.
Phác Xán Liệt vì Biên Bá Hiền mà ăn những thứ kia, linh hồn của anh đã chết rồi, Biên Bá Hiền biết nhưng cậu không muốn anh rời xa mình lần nữa.
“Dù sao em cũng sẽ cứu anh, vì em chính là người đã hại chết anh.”
Dứt lời, bước chân cậu bất ổn, làm Phác Xán Liệt cũng ngã phịch xuống đất, mắt Biên Bá Hiền đỏ ngầu, đau đớn không thành tiếng. Cậu dốc hết sức đứng dậy, vịn cánh tay sưng tấy của Phác Xán Liệt tiếp tục lên đường. Nước mắt vô nghĩa, rơi xuống đất cũng bốc hơi, không khác gì đức tin của họ.
Cuối cùng Phác Xán Liệt cũng gắng gượng mở mắt ra, anh không nhìn thấy gì, con virus đốt cháy một dây thần kinh liên kết hai mắt trong não anh.
“Bá Hiền, buông anh ra đi, em đừng cõng anh nữa, quên anh đi thôi, em cứ tiếp tục bước lên…”
“Không được chết, em không cho anh chết.”
“Anh đã muốn nói, đến khi anh chết rồi thì em ăn anh đi, vậy thì em còn có thể sống tiếp, bây giờ không còn tác dụng nữa rồi, Bá Hiền à, anh không hối hận.” Phác Xán Liệt nói.
Đi theo em trên con đường này, anh chưa từng hối hận, nhưng anh lo rằng em sẽ sợ anh, em biết mà, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em.
Về sau Biên Bá Hiền mới hiểu, Phác Xán Liệt mới là đức tin của cậu. Phác Xán Liệt chết trong vòng tay cậu. Dù vậy, nhiệt độ cao cũng không buông tha cho anh, bất kể là mặt trời hay virus trong người, bệnh dịch đã nuốt chửng mảnh da nguyên vẹn cuối cùng trên người yêu của cậu.
Biên Bá Hiền ôm xác chết của Phác Xán Liệt cất bước, cậu không còn muốn ăn gì nữa, phản ứng sinh lý chỉ còn nôn mửa, cậu đã nôn hết những thứ trong dạ dày rồi. Cuối cùng thì, Biên Bá Hiền đã thấy đầu cùng của con đường. Nước mắt cậu rơi làm bỏng gò má khô xác.
Nơi vách núi được cậu gọi là thung lũng rạn nứt, cũng được gọi là nơi cần đến, hay nơi xa, nơi chất chứa tương lai của họ. Là nơi có hi vọng.
Đây chính là nơi xa mà mẹ cậu đã nói, họ sắp đến rồi, bước nhảy đức tin của họ sắp thành rồi.
Thế giới của họ sẽ không còn tàn lụi. Biên Bá Hiền ôm xác chết của Phác Xán Liệt, bước tới bên rìa vách núi trông xuống.
Cái gọi là nơi xa là nơi giống loài đó chiếm cứ. Biên Bá Hiền nghe thấy tiếng bước chân lao về phía mình, khẩn thiết như thế, hưng phấn như thế.
Lần trước là của cô bé đáng thương, lần này là của bọn chúng. Rồi, Biên Bá Hiền không ngoảnh đầu lại, ôm xác chết Phác Xán Liệt mà khó nhọc thả mình nhảy xuống vách núi.
Vào một buổi tối nào đó trước đây, trời sao như mộng, vắng ngắt lặng yên, dù là cái chết cận kề họ.
Phác Xán Liệt hôn trái cổ của Biên Bá Hiền nói rằng, anh luôn yêu em, kể cả khi anh rời khỏi thế giới này.
Buông mình mạnh bạo, cậu ôm chặt xác chết Phác Xán Liệt, không hề buông tay.
Xán Liệt, chúng ta đã hoàn thành bước nhảy đức tin rồi.
Điểm sáng của bức vẽ bây giờ mới hoàn mỹ.
Hết.