Ở nơi cái chết rình rập này, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền dựa sát vào nhau, đôi chân đó ngày một lại gần họ, Phác Xán Liệt có cảm giác tim mình như muốn nhảy khỏi họng, bây giờ anh không còn hơi sức để giết nó.
Nhưng anh không muốn chịu thua.
Hai người không hề trốn mà cùng nhau đứng dậy, run rẩy đón chờ trận chiến một mất một còn với nó, tiếp đó họ mới nhận ra, người tới đây không phải giống loài đó, mà là một bé gái ốm yếu.
Ánh mắt ba người đông cứng lại giữa màn đêm tịch mịch, Phác Xán Liệt vẫn giữ nguyên tư thế cầm dao sẵn sàng tấn công nhưng đôi mắt đã bán đứng anh. Đây chỉ là một đứa bé, gầy nhom và đơn thuần, còn đói hơn cả bọn cọ.
“Mấy anh ơi… Mấy anh có đồ ăn không?”
Trên khu đất mênh mông, thậm chí họ còn nghe thấy tiếng loài đó kêu rên, tiếng động đó xông thẳng vào đáy lòng họ, ba người lặng thinh một lúc lâu, Phác Xán Liệt rút dao về, Biên Bá Hiền lấy bình nước cho em uống.
“Uống đi, bọn anh hết đồ ăn rồi.”
Ba người túm tụm ngủ với nhau vẫn không ấm hơn chút nào, trong một môi trường như thế này, trong một hoàn cảnh không rõ sống chết.
Phác Xán Liệt cắn tai Biên Bá Hiền, hỏi thầm, “Em không đói sao?”
Biên Bá Hiền sợ sẽ đánh thức bé gái, cậu cũng khẽ khàng đáp lại, “Một chút thôi.”
“Sao em nhịn được chứ?”
“Trước đây em là hoạ sĩ.”
“Hoạ sĩ thì không ăn cơm sao?”
“Đương nhiên không phải vậy.”
Hồi ức của Biên Bá Hiền mờ nhạt đi vì cơn đói, cậu chỉ nhớ mang máng trước đây cậu dành rất nhiều thời gian ngồi trước khung vẽ, tắm xong không kịp lau người, thay quần áo, tới bây giờ đã quen với việc nhịn đói.
“Khi ấy có thể nói là vẽ tranh chính là đức tin của em, em mê muội với đức tin ấy, lãng quên hết mọi thứ và chỉ chuyên chú với nó, vậy nên ăn cơm chỉ là việc ngẫu nhiên, vẽ xong em mới có tâm trạng ăn, lâu nhất hình như là cả một tuần em ngồi vẽ mãi trong phòng, không ăn lấy một hạt cơm.”
“Bây giờ em hối hận không?”
Hối hận. Mọi chuyện đều đáng để hối hận.
Vẽ đã từng là nguồn thức ăn của cậu, bây giờ cậu không còn vẽ nữa, cũng không có cơm để họ ăn. Từ lâu đã quên cảm giác được ăn một bữa ngon no nê là gì.
Trong thời kì tử vong phi lý, giống loài đó săn bắt con người vì hứng thú, mọi nơi trên trái đất đều đầy rẫy bạo lực, hỗn loạn và nguyền rủa.
“Anh không thể tưởng tượng được khi em vẽ sẽ trông như thế nào.” Phác Xán Liệt cắn tai Biên Bá Hiền, cậu nhịn không được bèn nhẹ nâng đầu, rên khẽ một tiếng, yếu ớt đáp, “Bình thường thôi, em ngồi yên không nói gì, cũng không nghe nhạc, chỉ có mỗi tay em là cử động, tô màu, rửa cọ, lâu lâu nghĩ ngợi mấy điều. Ai nhìn cũng thấy chán.”
“Em có làm gì cũng không chán, cục cưng.” Phác Xán Liệt cắn mạnh tai cậu, anh mò mẫm tay mình vào quần Biên Bá Hiền, thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt hờn dỗi và bất lực của Biên Bá Hiền dành cho anh.
Ba người lại đi cả một ngày, chân Phác Xán Liệt bỏng vì mặt đất, tốc độ của bọn họ đành phải chậm lại. Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, vô lực híp mắt lại, che tay trên trán. Mặt trời đỏ đến mức đau mắt, hệt màu của máu.
“Chúng ta có thể sẽ chết ở đây.” Biên Bá Hiền nói vậy.
Nỗi sợ không có thức ăn và không có ngày mai giống như dòng điện chạy khắp cơ thể và não bộ cậu, cậu nắm tay Phác Xán Liệt và cô bé, đôi mắt của cô bé đã trở nên mù lòa vì viêm nhiễm và không thể chữa trị, giờ chỉ có thể đi theo Biên Bá Hiền, cô bé ấy ít nói, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền cũng không muốn hỏi về chuyện của cô. Ba người họ đang cận kề cái chết vô hạn.
Ý chí của Biên Bá Hiền đang dần suy giảm, còn Phác Xán Liệt? Phác Xán Liệt thì khỏi phải kể, ban ngày anh nguyền rủa mặt trời, nguyền rủa giống loài đó, nguyền rủa thế giới này mau chết đi, đêm xuống thì đâm thúc Biên Bá Hiền ác liệt, chuyện này khiến anh nhanh chóng hạnh phúc khi có cảm giác chinh phục. Anh ôm gáy Biên Bá Hiền, nâng đầu cậu lên để cậu chỉ có thể nhìn mỗi anh.
Viền mắt của hai người đỏ au, Biên Bá Hiền không dám lên tiếng, đứa bé đã ngủ say vì đói.
“Nói đi, nói em yêu anh.” Phác Xán Liệt thúc mạnh vào, không có nước để nới rộng nơi đó, Phác Xán Liệt làm cũng không mấy thoả mãn.
“Em… Ha, Phác Xán Liệt, đau…” Biên Bá Hiền cố hết sức nhắm nghiền đôi mắt, “Biên Bá Hiền, anh muốn ăn em.” Dứt lời, Phác Xán Liệt cắn mạnh bả vai cậu, dấu răng in hằn trên đó, cơn đau xông đến khiến Biên Bá Hiền bắn ra, làm dơ cả bộ đồ.
“Yêu nhiều lắm.” Cả hai đều nói với nhau như thế, thổ lộ lòng mình với đôi môi khô khốc.
“Chúng ta sẽ không chết ở đây.” Lúc Biên Bá Hiền sắp sa vào giấc ngủ, cậu nghe Phác Xán Liệt nói với mình như vậy.
“Ít nhất không phải chết vì đói.”
Phác Xán Liệt mặc đồ xong rồi, anh rút dao ra khỏi vỏ bọc, ánh trăng chiếu vào vầng trán mịn màng của Biên Bá Hiền, trên trán cậu còn lấm tấm mồ hôi, chiếu lên cả bóng dáng đứa bé đang nằm dưới đất.
Bức xạ đánh thức Biên Bá Hiền, cậu không thể nhớ được đây là buổi sáng thứ mấy không có đồ ăn, mặt trời chói rực như muốn thiêu đốt người cậu, cậu chợt nhớ chân Phác Xán Liệt đã bị bỏng nặng rồi, không biết có bị nhiễm trùng hay không.
Cậu quay lại nhìn.
Phác Xán Liệt không có ở đây, đứa bé cũng không, chặng đường còn dài và vô cùng khó khăn, Biên Bá Hiền không muốn mất đi Phác Xán Liệt.
Đường chân trời vẫn sáng rực rỡ, Biên Bá Hiền nhớ khi trước lúc cậu vẽ sẽ luôn dành nhiều tâm tư cho điểm sáng*, góc độ, kích thước và hướng ánh sáng là tất cả các yếu tố cậu phải xem xét.
(*) Điểm sáng là một thuật ngữ nghệ thuật dùng để chỉ điểm sáng nhất trên vật thể khi nguồn sáng chiếu vào vật thể sau đó phản xạ lại mắt người. Điểm sáng không phải là ánh sáng mà là phần sáng nhất của vật thể đó.
Đường chân trời trông cứng như kim loại, nơi đó còn cách xa nơi xa của họ.
Trong ánh mắt nóng bỏng của Biên Bá Hiền, cậu nhìn thấy Phác Xán Liệt đang khập khiễng đi về phía mình, bắt lấy dư ảnh của người yêu, Biên Bá Hiền vội vàng chạy đến dìu anh, khuôn mặt Phác Xán Liệt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Anh đi đâu vậy?” Biên Bá Hiền hỏi, cậu cúi đầu nhìn bao dao dính máu của Phác Xán Liệt. Đi về từ đâu đây? Cậu không biết, rõ ràng hôm qua còn rất sạch sẽ. Cơ thể của hai người quá gầy, bây giờ gió lại nổi lên rồi. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm, không ai nói gì, Biên Bá Hiền không hiểu được vì sao Phác Xán Liệt lại lặng im.
Cậu bỗng ngẩng đầu và Phác Xán Liệt cũng thế, nhìn bầu trời nhạt nhòa, ánh nắng như mũi dao cứa lên má anh, dù nét mặt anh bình tĩnh nhưng không giấu được vẻ tái nhợt.
“Vừa nãy có một tên đến gần chỗ chúng ta, anh kéo nó đi rồi, ở bên kia —” Phác Xán Liệt cúi đầu, chỉ về hướng khi anh quay về, “Rồi anh giết nó, bằng dao của anh.”
“Thật không? Anh có sao không? Xán Liệt, anh có bị thương không?”
“Anh không sao cả.” Phác Xán Liệt đáp, ống tay áo của anh còn dính máu, từng mảng từng mảng lớn, không có nước để giặt đồ, những vết máu này sẽ ở lại trên người anh mãi mãi.
“Sao không gọi em dậy? Thế còn cô bé kia?” Mỗi lời nói ra đều như bị dao đâm xuyên qua cổ họng và dạ dày, Biên Bá Hiền không giấu được đau đớn.
“Em ấy bị nó ăn, anh không cứu được, anh không có sức, giết nó đã như đòi mạng anh.”
Biên Bá Hiền không biết nên nói gì, chỉ biết ôm chặt vai Phác Xán Liệt, cậu chầm chậm cúi đầu xuống, từ khi gặp họ đến khi chết đi, đứa bé ấy chưa nói tới mười câu, nếu em không bị mù, chắc chắn Biên Bá Hiền sẽ nhìn thấy nước mắt của em trong đôi mắt ấy. Nước mắt trân quý, nước mắt vô nghĩa.
Biên Bá Hiền thấy chân trần của Phác Xán Liệt cũng có máu. Nếu những vệt máu đó là của anh, Biên Bá Hiền sợ rằng mình sẽ điên mất.
“Đồng ý với em đi, anh không thể chết trước mặt em được.” Biên Bá Hiền nhón chân lên, tàn nhẫn cắn cánh môi dưới của Phác Xán Liệt rồi xâm nhập vào khoang miệng anh.
Phác Xán Liệt không kịp tránh đi.
Khô khan, hôi hám, và có cả… máu tanh buồn nôn.
Biên Bá Hiền kinh hãi dứt khỏi nụ hôn này, cậu nhìn đăm đăm đôi mắt Phác Xán Liệt, nơi đó đang phản chiếu lại khuôn mặt khiếp hãi của cậu.
Là máu đỏ của con người.
Có thứ gì đó vang rền sắp nổ tung não Biên Bá Hiền, cậu nhìn người đối diện, nhìn người yêu của mình, nhìn người chiếm giữ mình từng chút một, mang hi vọng đến cho mình, mang tình yêu đến cho mình. Cậu không dám mở miệng, nhưng cậu buộc phải hỏi rõ.
“Nói cho em biết, bé gái đó ở đâu?”
“Anh nói rồi mà, bị nó ăn.” Phác Xán Liệt thoáng sững sờ, sau đó nở một nụ cười đói khát, vì đói bụng nên khiến cậu ấy thành ra thế này sao?
Mỗi lời nói ra đều thối rữa, hệt bọn họ, hệt thế giới này.
“Phác Xán Liệt, em hỏi anh lần nữa, bé gái đâu rồi?”
Sợ hãi tất cả những chuyện này, mặc dù mọi chuyện đều do chính cậu mang đến. Cậu đã dẫn Phác Xán Liệt vào chỗ chết.
“Mẹ nó anh đã nói rồi.” Phác Xán Liệt thình lình áp sát Biên Bá Hiền, khuôn mặt hai người kề cận nhau, Biên Bá Hiền thấy con ngươi u ám của anh, cũng ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng anh.
“Bị, nó, ăn, rồi.”
Anh nhả từng chữ một, nhấn mạnh hai chữ cuối cùng như thanh kiếm sắc nhọn của binh sĩ, đâm thẳng vào trái tim đang nảy liên tục của Biên Bá Hiền, cũng có thể, trái tim của cậu sẽ ngừng đập vì mình.
Biên Bá Hiền mở to mắt vì sợ hãi, cậu thở hổn hển, không tài nào nhúc nhích được.
Khi vẽ, để không bị bất kì ai làm phiền, Biên Bá Hiền sẽ khóa cửa phòng, tô màu bao nhiêu tùy thích, hạ cọ bao nhiêu tùy thích, rồi tự làm mình bẩn thỉu với đầy chất liệu trên tay, cậu vẽ một hoàng hôn tuyệt diệu, một hoàng hôn xinh đẹp, một hoàng hôn đỏ tươi. Để làm nổi bật sự tương phản của ánh sáng và bóng tối, sự tương phản về kích thước, Biên Bá Hiền đã vẽ các điểm sáng rất tinh vi.
Phác họa xung quanh mặt trời. Điểm sáng như một giọt nước mắt thoáng qua. Nó không leo đến bất kỳ nơi nào được xưng là chốn vĩnh cửu,mà bị nhấn chìm bởi hoàng hôn đỏ tươi. Nhưng điểm sáng ấy không hề đạt yêu cầu.
Đôi chân Biên Bá Hiền run rẩy, cuối cùng quỳ rạp xuống đất, phịch một tiếng, tro bụi bay lên như nhịp tim của cậu, nhưng Phác Xán Liệt không đỡ cậu dậy, anh cảm nhận được thù địch và thù hận của Biên Bá Hiền dành cho anh. Bao trùm anh, như cái đói quấn lấy anh không biết bao nhiêu ngày đêm, không thở được, không sống được.
Qua hồi lâu, đầu gối Biên Bá Hiền bỏng vì nóng cậu mới ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, nhìn bao dao dính máu của anh.
“Anh ăn em ấy rồi, phải không?”
Không đáp lời, Phác Xán Liệt siết chặt nắm đấm vang lên tiếng kêu yếu ớt, tựa đêm qua khi con dao chạm vào xương thịt, âm thanh bị bóp nghẹt của không khí chui vào từ lưỡi dao.
Biên Bá Hiền cảm thấy cái chết đang bao trùm lấy mình, cậu không thể tin được người yêu của mình lại làm chuyện như thế, nhưng cậu không còn bất kỳ cảm xúc nào khác ngoại trừ tuyệt vọng.
Thế thì.
“Phác Xán Liệt, để tiếp tục sống, anh định bao giờ sẽ giết em, rồi ăn em đi?”