Ở nơi cái chết rình rập này, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền dựa sát vào nhau, đôi chân đó ngày một lại gần họ, Phác Xán Liệt có cảm giác tim mình như muốn nhảy khỏi họng, bây giờ anh không còn hơi sức để giết nó.
Nhưng anh không muốn chịu thua.
Hai người không hề trốn mà cùng nhau đứng dậy, run rẩy đón chờ trận chiến một mất một còn với nó, tiếp đó họ mới nhận ra, người tới đây không phải giống loài đó, mà là một bé gái ốm yếu.
Ánh mắt ba người đông cứng lại giữa màn đêm tịch mịch, Phác Xán Liệt vẫn giữ nguyên tư thế cầm dao sẵn sàng tấn công nhưng đôi mắt đã bán đứng anh. Đây chỉ là một đứa bé, gầy nhom và đơn thuần, còn đói hơn cả bọn cọ.
“Mấy anh ơi… Mấy anh có đồ ăn không?”
Trên khu đất mênh mông, thậm chí họ còn nghe thấy tiếng loài đó kêu rên, tiếng động đó xông thẳng vào đáy lòng họ, ba người lặng thinh một lúc lâu, Phác Xán Liệt rút dao về, Biên Bá Hiền lấy bình nước cho em uống.
“Uống đi, bọn anh hết đồ ăn rồi.”
Ba người túm tụm ngủ với nhau vẫn không ấm hơn chút nào, trong một môi trường như thế này, trong một hoàn cảnh không rõ sống chết.
Phác Xán Liệt cắn tai Biên Bá Hiền, hỏi thầm, “Em không đói sao?”
Biên Bá Hiền sợ sẽ đánh thức bé gái, cậu cũng khẽ khàng đáp lại, “Một chút thôi.”
“Sao em nhịn được chứ?”
“Trước đây em là hoạ sĩ.”
“Hoạ sĩ thì không ăn cơm sao?”
“Đương nhiên không phải vậy.”
Hồi ức của Biên Bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nhay-duc-tin/1531998/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.