Buổi tối Vương Hải Ninh phải về biệt thự bên kia, Khổng Hi Nhan muốn đi theo, nàng thậm chí đã nghĩ sẵn lí do nhưng vẫn bị Vương Hải Ninh từ chối, cô và Khổng Hi Nhan đi ra ngoài của nói: "Em muốn đi với chị, vậy Trì tổng cũng sẽ đi theo. Khó khăn lắm chị ấy mới về nhà một lần, em nỡ lòng nào để chị ấy đi theo sang kia ư?"
Khổng Hi Nhan mím môi: "Thế chỉ em đi thôi."
Vương Hải Ninh tinh tế tỉ mỉ nhìn vẻ mặt nàng, cuối cùng nói: "Hai người bất hòa?"
Khổng Hi Nhan sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu."
Mắt Vương Hải Ninh sáng lên: "Hi Nhan, em có biết lúc em nói dối sẽ chớp mắt liên tục?"
Khổng Hi Nhan chớp chớp mắt, mỉm cười: "Sao em không nhận ra nhỉ."
Vương Hải Ninh nhìn nàng: "Thế nên vừa rồi là nói dối?"
Khổng Hi Nhan phản ứng được nàng bị gài, thở dài: "Được rồi, đúng là không gì gạt được chị. Cũng không tính là bất hòa, chính là có vài chuyện muốn xác nhận với chị ấy."
Vương Hải Ninh gật đầu: "Vậy thì tốt. Chị không muốn hai người nảy sinh mâu thuẫn đâu."
"Lúc đó phải đứng giữa hòa giải, quá đau đầu."
Khổng Hi Nhan bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Vương Hải Ninh chọc cười, nét mặt nhẹ nhõm không ít, còn chứa ý cười, chân thành nói: "Hải Ninh, cảm ơn chị."
Mặc kệ vì nàng, hay vì nàng và Trì Vãn Chiếu, nàng đều nợ Vương Hải Ninh lời cảm ơn này.
Vương Hải Ninh ừm một tiếng: "Hai người hòan hảo bên nhau chính là lời cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525972/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.