Đây không phải lần đầu tiên Vương Hải Ninh đến Trì Gia.
Lần đầu là ba năm trước.
À không, hẳn là bốn năm trước.
Bốn năm trước cô được Trì Trác đưa về. Ông lừa cô nói rằng trước khi mất mẹ cô đưa cho ông một món đồ, muốn trả cho cô, nên đã bảo cô đến Trì gia nhận lại.
Ngày đó, Vương Hải Ninh vẫn rất kính trọng Trì Trác, không hề nghi ngờ lời của ông, cô liền đến Trì gia.
Nhưng không thể ngờ, đồ của mẹ thì không lấy được, trái lại biết được thân thế của chính mình.
Đúng là một trò cười.
Lúc còn sống, mẹ cô luôn hao tâm tốn sức che dấu, chỉ nói rằng mang thai cô ngoài ý muốn, không nỡ bỏ đi nên đã giữ lại.
Thế nhưng bà lại nghiêm lệnh cấm chỉ cô hỏi về chuyện ba ruột.
Khi đó cô đã hiểu chuyện,có thể đoán được phần nào từ lời của mẹ, đoán được ba ruột mình là người như nào.
Không phải đã có gia đình thì chính là đã chết rồi.
Cho nên bà mới không cho cô hỏi.
Cô nghĩ đến vô vàn khả năng, nhưng mãi mãi không tính được, ba mình chính là chú Trì.
Bốn năm trôi qua, Vương Hải Ninh không nhớ được lúc ấy cô đã phản ứng ra sao, chỉ thấy hoang đường, cô thậm chí cho rằng chú Trì đang nói dối, chẳng qua vì có quan hệ tốt với mẹ nên mới muốn chăm sóc cô, đã bịa ra một chuyện như thế.
Nhưng không phải.
Đến lúc tờ giấy kết quả giám định ADN được đặt trước mặt, Vương Hải Ninh mới biết sự kính trọng của mình nực cười đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525971/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.