Khổng Hi Nhan ngủ bù trên máy bay, mở mắt ra hai lần vẫn chưa thấy có dấu hiệu hạ cánh, Trì Vãn Chiếu nằm bên cạnh nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cả hai người đều đắp một cái chăn mỏng, Khổng Hi Nhan liếc sang bên kia, Vương Hải Ninh và Trì Huyên đều không ngủ, nhưng họ không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc.
Nàng lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Trì Vãn Chiếu đang nhắm mắt lại mở miệng: "Em không ngủ à?"
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn cô, tóc dài vén lên lộ ra vầng trán trắng nõn, vẫn là trạng thái nhắm mắt, lông mi rung rung, trang điểm nhạt, càng khoe ra đường nét rõ ràng nổi bật, ngũ quan cân đối xinh đẹp.
Trì Vãn Chiếu thấy nàng không lên tiếng nhìn mình, vươn bàn tay dưới lớp chăn mỏng cầm chặt lấy tay nàng, năm ngón tay cô luồn qua kẽ ngón tay Khổng Hi Nhan, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Khổng Hi Nhan hơi đỏ mặt, hạ giọng nói khẽ: "Không ngủ ạ."
Trì Vãn Chiếu mở mắt, nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan: "Em đang nghĩ gì?"
Khổng Hi Nhan cụp mắt: "Đang nghĩ, người và người đúng là không hề giống nhau."
"Có người vì danh lợi mà vứt bỏ tất cả, lại có người coi danh lợi như cỏ rác."
"Thật là kì lạ."
Nàng khẽ cười một tiếng, Trì Vãn Chiếu nhận ra trong nụ cười đó có vài phần trào phúng, cô siết tay chặt tay nàng: "Không có gì lạ cả, mỗi người sinh ra đã không giống nhau, vậy mục tiêu không giống nhau cũng là lẽ thường."
"Nếu ai cũng giống ai, vậy thế giới hẳn sẽ loạn rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525964/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.