(Tiêu đề chương này bên Tấn Giang bị khóa nên không biết chính xác, tiêu đề kia là mình tự đặt nghen)
Trì Huyên đốt gần hết pháo bông mới nhìn sang hai người ngồi trên băng ghế kia, em khịt khịt mũi, nói thầm: "Không thấy lạnh chắc?"
Trả lời em chính là một cơn gió thật lạnh.
Vương Hải Ninh vẫn đang đốt pháo, tiếng bật lửa lách tách kêu, không bao lâu liền nghe thấy tiếng đoàng đoàng, pháo hoa bay lên trời bung lụa.
"Chơi nữa không?"
Vương Hải Ninh nhìn Trì Huyên cầm hai cây pháo bông dài đang nhìn hai người kia, cô cũng nhìn sang, nét mặt lóe lên tia dịu dàng.
Trì Huyên hoàn hồn, thấy Vương Hải Ninh đứng cạnh mình, em hơi cứng nhắc nói: "Chơi...chơi tiếp."
Vương Hải Ninh đốt pháo bông trên tay em.
Tiếng xèo xèo của pháo bông vang lên.
Vẻ mặt Trì Huyên che dấu dưới lớp khói trắng của pháo, giọng nói xa xăm:
"Vương Hải Ninh"
Vương Hải Ninh quay đầu nhìn sang: "Hửm?"
Trì Huyên cắn cắn môi: "Xin lỗi chị."
Không giống thái độ khó chịu thường ngày, cũng không phải ra vẻ cứng rắn, câu xin lỗi này của em, pha chút hổ thẹn của bản thân, Vương Hải Ninh nghe xong cũng chỉ lấy thêm hai cây pháo, châm lửa.
Phía trước lại bốc lên ánh sáng lấp lánh của pháo bông.
"Không sao."
Vương Hải Ninh hờ hững mở miệng.
Trì Huyên vung vẩy pháo bông trên tay, vẽ ra một đường cong xinh đẹp trong không khí, em ngồi xuống một cái dụng cụ thể dục gần Vương Hải Ninh nhất, vẻ mặt rầu rĩ.
"Mẹ tôi đã từng tự tử."
"Không bao lâu sau ngày ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525962/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.