Khổng Hi Nhan và Quan Hiểu Dĩnh trò chuyện cũng không vui vẻ gì. Quan Hiểu Dĩnh vẫn luôn thuyết phục nàng đến Hâm Huy, Khổng Hi Nhan từ chối, nói rõ rằng mình ở lại Cảnh Yên không phải chỉ vì chuyện hợp đồng, còn có nguyên nhân khác.
Quan Hiểu Dĩnh cụp mắt, một lúc sau nói rằng: "Hi Nhan, cậu không liên lạc với mình vì chuyện của Tiểu Phàm phải không?"
Ánh mắt Khổng Hi Nhan lạnh dần, vẻ mặt như thường: "Không phải, không liên quan đến chuyện ngày xưa."
Quan Hiểu Dĩnh khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Chuyện Tiểu Phàm là ngoài ý muốn, không ai biết trước được. Mình không muốn cậu để chuyện đó trong lòng, càng không muốn vì chuyện đó mà chúng ta còn không thể làm bạn với nhau."
Khổng Hi Nhan giương mắt nhìn Quan Hiểu Dĩnh, ánh nắng chênh chếch chiếu vào sườn mặt cô, quá chói mắt, khiến Khổng Hi Nhan không thấy rõ vẻ mặt.
Quan Hiểu Dĩnh lại tiếp tục nói: "Cậu biết tại sao mình muốn cậu đến Hâm Huy không?"
"Trước khi ra đi, Tiểu Phàm đã nói gì, cậu còn nhớ không?"
"Anh ấy nói rằng, hy vọng chúng ta có thể chăm sóc cho nhau."
"Nhưng ba năm qua, cậu chưa từng tìm đến mình."
Quan Hiểu Dĩnh khẽ kéo khóe miệng, bày ra một nụ cười buồn, dáng vẻ cô đơn.
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô, nửa ngày sau mới nói: "Lời của Tiểu Phàm mình chưa từng quên."
Quan Hiểu Dĩnh mặt không đổi sắc nhìn Khổng Hi Nhan, thở ra một hơi: "Những chuyện kia cậu đừng luôn giữ trong lòng làm gì."
Khổng Hi Nhan không nói gì cả.
Đáy mắt Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525958/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.