Trong phòng bệnh, Trì Huyên vẫn ngồi trên băng ghế, em cúi đầu, Khổng Hi Nhan có thể nhìn thấy xoáy tóc đỉnh đầu em.
Hai người không ai lên tiếng.
Không biết quá bao lâu, Khổng Hi Nhan mới mở miệng hỏi: "Em ăn gì chưa?"
Trì Huyên sững sờ, ngước mắt lên: "Ăn rồi ạ."
Khổng Hi Nhan khẽ cười: "Chị em bảo em đến à?"
Ánh mắt nàng lúc cười lên giống như hình trăng lưỡi liềm, lông mày thanh tú hơi nhướn, khóe môi cong lên, khuôn mặt tinh xảo vì nụ cười này mà rạng rỡ hẳn lên. Trì Huyên liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu nói: "Không phải, tự em muốn đến."
Sau đó em hơi chần chờ nói tiếp: "Hôm qua, em, em không cố ý khiến chị bị thương."
"Em xin lỗi."
Khổng Hi Nhan vén lại tóc, vẻ mặt bình thản: "Hôm qua em đã xin lỗi rồi."
"Nhưng không giống nhau."
Trì Huyên liếc nhìn Khổng Hi Nhan, lúng túng nói: "Hôm qua em còn chưa biết chuyện chị..."
Em nói rất nhỏ, như đang tự nói thầm một mình, Khổng Hi Nhan tập trung lắm mà chỉ nghe được lõm bõm vài chữ, hôm qua chưa biết?
Chưa biết cái gì?
Nàng đang định hỏi lại thì Trì Huyên ngẩng đầu nhìn thẳng nàng: "Tóm lại, hôm nay em đến đây thật lòng xin lỗi chị."
Trì Huyên nói xong liền đứng lên, cúi người với Khổng Hi Nhan, vẻ mặt cực kì thành kính, đôi mắt trong suốt không có tâm tư nào khác, thậm chí ngay cả oán giận hôm qua cũng biến mất không dấu vết.
Khổng Hi Nhan nhẹ nhàng mở miệng: "Không cần xin lỗi nhiều vậy, chị hiểu được."
Trì Huyên mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525957/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.