Gà vừa gáy sáng Khổng Hi Nhan liền tỉnh rồi. Nàng mở mắt ra, thấy Trì Vãn Chiếu vẫn ngủ say sưa cũng không quấy nhiễu cô, rón rén xuống giường, mở cửa thấy Vương Hải Ninh đang đánh răng. 
Khổng Hi Nhan đi tới đứng sau lưng cô, dụi dụi mắt, uể oải, thỉnh thoảng dựa đầu vào lưng Vương Hải Ninh. 
Vương Hải Ninh đang đánh răng, hơi khó khăn hỏi: "Sao thế?" 
Khổng Hi Nhan thở dài: "Không có gì." 
Chỉ là ngủ không ngon thôi. 
Nghĩ thế nàng tiến lên nhìn vào gương, quả nhiên dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt. 
Chết tiệt Trì Vãn Chiếu, sau khi cô nói ra một tràng khuyết điểm của nàng, nàng mất ngủ. 
Người nào đó thì lại ngủ đến ngọt ngào chân thật, trong bóng tối đôi mắt nàng phóng ra không biết bao nhiêu đao, liên tục phóng vào khuôn mặt tinh xảo của Trì Vãn Chiếu. 
Vương Hải Ninh nghe giọng điệu của nàng chỉ sâu sắc suy nghĩ, nhìn ra nơi khác, ra dáng trưởng bối dặn dò: "Ban ngày chơi đùa cùng bọn nhỏ mệt mỏi, buổi tối còn không nghỉ ngơi cho tốt, có thể không mệt mỏi sao?" 
Khổng Hi Nhan không cam lòng tranh luận: "Em nào muốn, là Trì Vãn Chiếu cứ..." 
"Thôi quên đi, không nói nữa." 
Vương Hải Ninh định há mồm, cuối cùng nói ra một câu: "Đừng cậy còn trẻ mà quá điên cuồng, tiết chế chút lại." 
Khổng Hi Nhan:..... 
Vương Hải Ninh nói xong đi ra ngoài, Khổng Hi Nhan đứng sau có chút không hiểu gì. 
Không lâu lắm, Khổng Hi Nhan ra khỏi phòng tắm liền thấy Vương Hải Ninh cầm cặp sách chuẩn bị đi đến trường, nàng nhíu mày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525900/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.