Vương Hải Ninh không hiểu ý của Trì Vãn Chiếu, còn muốn hỏi lại, Khổng Hi Nhan đã ôm quần áo đi vào cửa, cô đành ngậm miệng.
Cơm tối vẫn là Vương Hải Ninh nấu, Khổng Hi Nhan ở một bên đun nước sôi, chuẩn bị rửa ráy.
Vương Hải Ninh nhìn nàng ngồi trên ghế đút củi vào bếp, ho nhẹ hỏi: "Ừm, Hi Nhan, em cảm thấy Trì tổng thế nào?"
Khổng Hi Nhan đang thêm củi, nghe Vương Hải Ninh nói không ngẩng đầu trả lời: "Rất tốt, sao vậy?"
"Không có gì."
Vương Hải Ninh mở nắp vung, dùng muôi canh hớt bọt trên bề mặt cháo ra, sau đó đậy nắp lại, thở dài đi ra ngoài.
Trì Vãn Chiếu đúng lúc ôm Yên Yên đứng ngoài cửa.
Hai người chạm mắt nhau, Trì Vãn Chiếu lạnh lùng đi qua người cô, tiến vào nhà bếp.
Khổng Hi Nhan mới vừa điều tốt củi lửa, khuôn mặt nhỏ bị ánh lửa làm nóng lên, không khác gì trái đào chín, vừa nhìn đã cảm thấy ngon miệng.
Trong phòng cũng có đồ điện nhưng để lâu nên vô dụng hết rồi, tất cả xếp xó một bên. Trì Vãn Chiếu đi vào xong thả Yên Yên xuống, nói với Khổng Hi Nhan: "Cần tôi giúp gì không?"
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu: "Không cần, chị ra ngoài trước đi, chờ tôi..."
Trì Vãn Chiếu đi thẳng đến bên cạnh nàng, ngồi xuống, nghiêng đầu ngắt lời nàng: "Tôi giúp cô."
Dưới ánh lửa, đôi mắt cô vừa đen vừa sáng, ánh mắt sáng quắc.
Khổng Hi Nhan nhịn xuống lời từ chối, khẩu khí mềm nhẹ: "Ừm."
Trước đây Trì Vãn Chiếu cũng chưa từng thấy những thứ này, thậm chí cũng chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/525899/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.