Sài Nhân đã ngồi trên sofa hơn hai tiếng đồng hồ, trợ lý thỉnh thoảng liếc mắt quan sát sắc mặt Sài Nhân, thấy thân thể cô không nhúc nhích có tư thế muốn ngồi đến thiên trường địa cửu.
Trợ lý cảm thấy đau đầu.
Hai tiếng trước, cô nhận được điện thoại bảo cô đi đón người còn buồn bực, chẳng phải nói đi ăn khuya sao, sao lại ở trong phòng của Vương lão sư.
Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Sài Nhân, cô cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn xách túi xách, đỡ Sài Nhân trở về.
Sau khi trở về thì cứ ngồi như vậy, biểu cảm khó đoán, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trợ lý ngồi ở đầu bên kia sofa, nhỏ giọng nói:
"Nhân Nhân, cô có muốn đi nghỉ ngơi không?"
Bình thường đến giờ này cô đã sớm đi ngủ để da đẹp, hôm nay ở đâu cũng kỳ lạ.
Sài Nhân quay đầu nhìn trợ lý:
"Chị đi ngủ trước đi."
Trợ lý ôm gối:
"Vậy cô..."
Sắc mặt của Sài Nhân vẫn như bình thường:
"Em ngồi đây một chút."
Trợ lý chép miệng, ôm quyết tâm kiên trì ngồi cùng Sài Nhân trên sofa, không bao lâu thì ngủ quên.
Sài Nhân nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ ở bên cạnh truyền tới bèn quay đầu qua xem, sắc mặt cam chịu, thở dài trong lòng: Cô vẫn chưa nghĩ ra!!!
Rốt cuộc tại sao Vương Hải Ninh nhìn ra được cô đang diễn? Không chỉ vạch mặt cô ngay tại chỗ mà còn đuổi cô ra cửa, còn cứng rắn bỏ lại một câu: Diễn riết nghiện?
Nghiện con khỉ!
Nếu không phải cô ấy cứng đầu cứng cổ, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-vao-con-duong-hon-nhan/4042944/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.