Công ty của Triệu Thác Đường đã giải thể, Thành Vân Mạt suy sụp chuyển tới thành phố khác, nhưng công nhân của công ty vẫn còn đây. Bọn họ có người tìm việc mới, có người ở nhà chờ việc, cũng có người dứt khoát tham gia băng nhóm khác trong thành phố.
Song dù là kiểu nào thì đều là đối tượng chú ý trọng điểm của đám Đầu to. Ai đi làm, sau khi tan tầm sẽ được mời tới cục cảnh sát tán chuyện giải sầu, ai đang chờ việc với tham gia băng nhóm khác thì khỏi phải bàn, chốc chốc lại mời tới uống trà.
Thường Trấn Viễn ngồi phía sau Đầu to, vừa gặm quả táo được phân cho bữa trưa, vừa nhìn Đầu to liên tục hỏi người đối diện những câu hỏi na ná nhau.
Người này tuy hắn không quen, nhưng rất ấn tượng. Y tên là Lương Nhuận Phát, một là y thường tự xưng là Cổ Hoặc Tử[1] vùng này, thích xỏ lỗ trên cơ thể, hai là y có một mụ vợ dám cầm dao phay rượt chồng trên phố.
Chuyện của y Triệu Thác Đường thường lôi ra làm trò cười, hắn có nghe mấy lần, quả đúng là một nhân tài.
“Cán bộ à. Thái độ phục vụ hiện giờ của các anh không được đâu! Các anh có khái niệm hiệu suất không thế, cùng một câu định hỏi mấy lần? Tôi là người nộp thuế, có hiểu người nộp thuế không? Áo cơm cha mẹ của các anh đó. Sao các anh có thể suốt ngày rầy rà áo cơm cha mẹ của các anh? Tôi sẽ tới Sở liêm chính[2] tố cáo các anh đó!”
Đầu to nói, “Chúng tôi gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333628/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.