Thời gian gửi tin nhắn cuối cùng là năm rưỡi chiều, tức là, cậu đợi ở sân bay đúng năm tiếng?
Cầm hành lý đi ra, Thường Trấn Viễn vô thức nhìn về nhóm người đang đón máy bay.
Một nhóm người mặt mày nhạt nhòa.
Hắn lên taxi, lúc báo địa chỉ, đáy lòng chợt tràn lên cảm giác gắn bó ấm áp. Căn phòng hắn ở hơn mười năm trước kia chẳng thể cho hắn thứ cảm giác này.
Ô-tô lao vun vút xuyên qua các tòa cao ốc.
Ký ức của Thường Trấn Viễn nhấn nút play trên từng con phố quen thuộc.
Ký ức của Trang Tranh, ký ức của Thường Trấn Viễn, hòa quyện với nhau.
Cuối cùng, hắn nhận ra mình quả nhiên có tuổi rồi, thời gian của Trang Tranh cách quá khứ của hắn chưa tới mấy tháng, thế mà đã trở nên xa xăm mờ ảo trong ký ức rồi.
Xe cuối cùng cũng tới dưới tòa nhà.
Khói bếp vấn vít, lại tới giờ cơm.
Nhà Đầu to tối om, người sắp kết hôn, chạy đôn chạy đáo là chuyện khó tránh.
Hắn mang hành lý xuống nhanh chóng lên tầng.
Trong hành lang có hàng xóm đi qua, lúc chào hỏi thế mà lại gọi hắn một tiếng Thường tiên sinh. Thường Trấn Viễn ngạc nhiên nhìn bà ta, là một cụ bà sáu mươi mấy tuổi, đeo kính mắt, mặt mũi hiền từ, nhớ loáng thoáng là có gặp mấy lần, biết bà ta ở tầng dưới, nhưng chẳng ngờ bà ta nhớ được tên hắn.
“Tiểu Lăng nhà cậu tốt quá, sửa ống nước rất nhanh chóng, còn bảo sơn tường giúp nhà chúng tôi nữa. Cảm ơn thằng bé hộ tôi nhé.” Bà cụ thấy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333627/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.