Hằng ngày tan tầm, Lăng Bác Kim sẽ tới tiệm trà Lão Từ ngồi một lúc, uống một ấm trà, có lúc đọc sách, có lúc nhoài lên bàn viết vu vơ, cũng có lúc chẳng làm gì cả, chỉ ngẩn ngơ nhìn người đi đường bên ngoài cửa sổ.
Ngồi liên tiếp mười ba ngày.
Tới ngày thứ mười bốn, người nên xuất hiện cuối cùng cũng xuất hiện.
Lăng Bác Kim nhìn Thành Vân Mạt đi tới trước mặt, khuôn mặt hờ hững khó che đi sự bất đắc dĩ trong mắt, trên mặt tràn ra nụ cười rực rỡ hơn ánh cầu vồng.
“Cậu có biết cậu là một kẻ ngốc không vậy?” Cô ta hỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Người biết mình là kẻ ngốc thì nhất định không phải kẻ ngốc.”
Thành Vân Mạt nói, “Thế thì chắc chắn là cậu không biết.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Được rồi, tôi có thể tiếp tục không biết.”
Thành Vân Mạt đanh mặt mãi cuối cùng không đanh nổi nữa, nét cười lan ra. Cô ta kéo ghế ngồi xuống, “Tay cậu sao rồi?”
Lăng Bác Kim chậm rãi nhấp một hớp trà, “Giờ tôi biết sao phải nửa tháng sau chị mới xuất hiện rồi.”
Thành Vân Mạt nói, “Tôi tạt ngang qua thôi.”
Lăng Bác Kim rì rầm, “Nhất định là chị sợ tay tôi sưng rồi đòi chị tiền thuốc.”
Thành Vân Mạt hơi nhoài về trước, “Tay cậu sưng lắm à?”
Lăng Bác Kim ngoan ngoãn vươn tay ra cho cô ta xem.
Thành Vân Mạt tính nắm lấy theo bản năng, nhưng tay vươn ra lại rụt về, nhìn qua quýt rồi nói, “Đỡ hơn rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Nói thực bàn tay này bị thương chẳng phải lần đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333593/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.