Thành Vân Mạt vừa bước vào tiệm trà Lão Từ liền trông thấy bóng lưng cô độc ngồi bên cửa sổ nọ. Tóc dài chấm vai, áo sơ mi trắng rộng lùng bùng, ánh trời chiều rọi lên bờ vai, lắc rắc đốm sáng.
Đó là bóng lưng kết hợp giữa hồi tưởng và tưởng tượng. Nếu như có thể có nếu như, Trần Phi hẳn cũng mang dáng vẻ như vậy.
Cô ta nhìn tới nỗi ngẩn ngơ.
“Chị chủ à?” Phục vụ đi tới, hai mắt tràn ngập mong ngóng.
Tiệm trà khác rất sợ chủ tuần sát, duy chỉ có tiệm bọn họ là ngóng bà chủ từ đầu tháng tới cuối tháng, bởi vì điều đó có nghĩa là tiền công tháng này tới rồi.
Thành Vân Mạt thu lại tầm nhìn, lấy một phong bì ra khỏi túi, giao bằng hai tay cho cậu ta.
Phục vụ cười tít cả mắt, “Cảm ơn chị chủ.”
Ánh mắt của Thành Vân Mạt không tự chủ được mà lại nhìn sang bên cửa sổ.
Phục vụ nói, “Anh này là khách quen, Lăng tiên sinh. Lần trước Triệu tiên sinh…”
Lăng Bác Kim bỗng ngoái lại, ánh mặt trời rọi phía sau đầu cậu, mỗi sợi tóc như chải một lớp vàng, khuôn mặt đẹp trai như đang phát sáng, thần thánh tựa thiên sứ.
Phục vụ nhìn đến độ ngẩn người.
“Thêm cho tôi chút nước.” Lăng Bác Kim mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt xa cách.
“Vâng.” Phục vụ đi lấy nước.
Đến lúc cậu ta trở ra, Thành Vân Mạt vẫn đứng ở chỗ cũ, đáy mắt phủ sương, cả người phả ra sự sắc bén trước giờ chưa từng thấy.
Phục vụ hơi cả kinh. Đây là lần đầu tiên cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333592/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.