Khi Tưởng Thự Quang hết phê thuốc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngồi trong một căn phòng lạ lẫm, có một nam một nữ ngồi đối diện, mặt lạnh như tiền, không giống kiểu người hiền lành gì cả.
“Hai người là ai?” Hắn quát ngoài mạnh trong yếu.
“Cảnh sát hình sự.” Bốn chữ của Lưu Triệu đè bẹp sự ngạo mạn của hắn.
Tưởng Thự Quang gào lên, “Tôi muốn gặp luật sư, không thì tôi sẽ không nói bất cứ thứ gì cả!”
Bộp.
Cá nhỏ ném cuốn sổ ghi cung lên bàn, đứng bật dậy, “Anh cắn thuốc mụ mị đầu óc rồi hả? Gào gì mà gào? Giờ bọn tôi đã hỏi anh chưa? Nói nói nói, nói gì mà nói hả? Anh muốn nói cái gì?”
Tưởng Thự Quang bị dọa không nói nổi một câu.
Lưu Triệu vỗ vai Cá nhỏ, “Bảo pháp y tới lấy chứng cứ đi.”
Cá nhỏ thở phì phì đi ra ngoài.
Đầu to và Vương Thụy đứng ngoài cửa hút thuốc, thấy cô ta đi ra, Đầu to hỏi, “Sao rồi? Khai chưa?”
Cá nhỏ nói, “Khai cái gì mà khai? Người ta đòi phải đợi luật sư đến mới nói kia kìa.”
Đầu to nói, “Sao em ghét hắn thế?”
Vương Thụy nhanh nhảu, “Lúc Tưởng Thự Quang phê thuốc, hình như hôn chị ấy một cái.”
Cá nhỏ trừng cậu ta, quay đầu lên tầng.
Đầu to trở tay vỗ đầu Vương Thụy, “Tinh mắt tí chứ.”
Vương Thụy nhún vai.
Đúng lúc hai người Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim mua bữa khuya trở về, Đầu to ra đón, “Mãi mới về, còn lâu la nữa là anh đánh xe cảnh sát đi đón các cậu, mở đường cho các cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333557/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.