Chương trước
Chương sau
Lúc nhận được điện thoại của Lăng Bác Kim, Đầu to và Gậy trúc đang bám theo Chu Tiến chuẩn bị vào cao tốc, nghe được chỉ thị hành động xong, hai người nép bên một con xe tải đi qua trạm thu phí, sau đó vặn vô-lăng một cái, chặn lại Chu Tiến đang lấy tiền ở trạm thu phí.
Đợi họ áp giải Chu Tiến về, mấy người Thường Trấn Viễn mới hay cái gì gọi là mòn dép tìm không thấy, tự dưng đạt tới tay. Ngồi chung xe với Chu Tiến còn có Tôn Uyển mà trước đó bọn họ tìm mãi không ra.
Hai người bị tách ra thẩm vấn.
Lưu Triệu phụ trách Chu Tiến, Đầu to phụ trách Tôn Uyển.
Thường Trấn Viễn theo Lưu Triệu vào phòng thẩm vấn.
Lưu Triệu nhìn hắn một cái, kéo cái ghế bên người ra.
Đợi Thường Trấn Viễn và Cá nhỏ ngồi ổn định rồi, Lưu Triệu mới mở miệng, “Ngày tám tháng ba năm nay anh ở đâu?” Tuy pháp y không thể cung cấp thời gian tử vong chính xác của Hứa Hải Hồng, nhưng thời gian mất tích của Hứa Hải Hồng do Lâm Toàn Thắng cung cấp đã bổ khuyết chỗ trống rồi.
Chu Tiến vô thức nhìn sang Thường Trấn Viễn. Không lâu trước đây, chính ở trong phòng thẩm vấn này, Thường Trấn Viễn đã hỏi gã tương tự như vậy. Gã nhớ được câu trả lời của gã, nhưng lúc ấy Thường Trấn Viễn nói lại thế nào gã cũng nhớ được. So với Lưu Triệu rạch ròi công tư, gã kiêng kị tên béo có vẻ biết tuốt này hơn.
Lưu Triệu nói, “Thời gian khác dễ quên, lễ lớn như ngày phụ nữ tám tháng ba chắc anh không quên đâu nhỉ?”
Chu Tiến nói, “Hôm đó hộp đêm cho nghỉ nửa ngày, tôi với vợ đi bách hóa, sau đó ăn KFC với con gái.”
Lưu Triệu nói, “Sau đó thì sao?”
Chu Tiến nói, “Sau đó thì về nhà xem ti-vi.”
Lưu Triệu nói, “Không ra ngoài nữa?”
“Không.” Trừ lúc nhìn Thường Trấn Viễn ban nãy ra thì gã vẫn luôn cúi đầu.
Lưu Triệu nói, “Cái chết của Hứa Hải Hồng anh có biết không?”
Chu Tiến nói, “Không biết.”
Lưu Triệu nói, “Hiện trường án đầu tiên khi Hứa Hải Hồng chết đã được xác định là Đế Hậu Cung của hộp đêm Danh Lưu rồi, hai người Quách Kiệt cũng thừa nhận thi thể đào từ vườn hoa sau hộp đêm Danh Lưu ra. Với lại, anh có biết không, Triệu Thác Đường đã khai anh ra rồi, xác nhận anh mạo danh nghĩa anh ta ra lệnh cho hai người Quách Kiệt.”
Bả vai Chu Tiến run lên, hoảng hốt ngẩng đầu.
Thường Trấn Viễn nói, “Không chỉ có Triệu Thác Đường, chúng tôi còn có nhân chứng khác chứng minh anh xuất hiện ở hiện trường án đầu tiên tối hôm vụ án xảy ra. Các chứng cứ cộng lại, anh đã trở thành người bị tình nghi số một.”
Sắc mặt Chu Tiến nhợt ra, run rẩy môi nói, “Có người hãm hại tôi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Trên đường từ nhà anh tới hộp đêm Danh Lưu có một chuỗi siêu thị. Anh có biết không?”
Chu Tiến mờ mịt nhớ lại.
Thường Trấn Viễn nói, “Hôm đó là ngày phụ nữ tám tháng ba, dịp tốt để đẩy mạnh tiêu thụ, có rất nhiều người, ông chủ bày đồ ra ngoài không yên tâm nên đặc biệt quay camera ra ngoài, đúng vị trí đường cái.”
Chu Tiến lờ mờ đoán được hắn định nói gì rồi, sắc mặt dần dần từ trắng chuyển đỏ.
Thường Trấn Viễn nói, “Nhân chứng vật chứng đều bất lợi cho anh. Thẳng thắn hay không không còn là mấu chốt quyết định anh có tội hay không nữa, mà là mấu chốt quyết định mức hình phạt của anh.”
Chu Tiến bất an cựa quậy người, mồ hôi lạnh túa ròng ròng. Gã lưỡng lự mãi lâu rồi nói, “Cho tôi một ly vang đỏ được không?”
Lưu Triệu mém tí bị chọc cười.
Cá nhỏ đập bàn, “Anh thành thật một chút, coi ở đây là hộp đêm Danh Lưu đấy à?”
Thường Trấn Viễn thấy hầu kết gã nhấp nhô không ngừng, đứng lên nói, “Anh chờ chút.” Hắn nhanh chóng trở về văn phòng, gạn nửa cốc trà sâm Lăng Bác Kim hãm cho hắn vào cốc dùng một lần, sau đó quay về phòng thẩm vấn đưa cho Chu Tiến.
Chu Tiến uống một ngụm trà sâm, người rõ ràng đã có tinh thần hơn, gắng cười với Thường Trấn Viễn, “Cám ơn.”
Lưu Triệu nói, “Đồ ăn đã bày đủ, có phải anh nên thanh toán rồi không nhỉ?”
Hai tay Chu Tiến chà lên cốc trà, hít sâu một hơi nói, “Cái chết của Hứa Hải Hồng tôi có biết, thi thể là tôi tự tay chôn ở trong vườn hoa.”
Lưu Triệu nói, “Sao lại giết cô ta?”
Chu Tiến kinh sợ nói, “Không phải tôi giết!”
Cá nhỏ cười nhạo nói, “Anh là quản lý ở hộp đêm Danh Lưu, lẽ nào còn giống như hai người Quách Kiệt, bình thường kiêm cả chức công nhân chuyển xác đấy à?”
Chu Tiến nói, “Sau khi Hứa Hải Hồng chết, tôi vốn cũng định bảo hai người Quách Kiệt xử lý thi thể, nhưng chủ tịch Trang bảo họ đi công tác rồi, bảo tôi tự nghĩ cách giải quyết. Tôi không còn cách nào, lại không dám để người khác biết chuyện này…”
Lưu Triệu nói, “Hứa Hải Hồng không bị phanh thây, cũng tức là, khi ấy anh kéo nguyên cái xác đi chôn. Mục tiêu rất lớn, lẽ nào không có ai trông thấy sao?”
Chu Tiến nói, “Tôi bảo Tôn Uyển và Đồng Viên Viên giúp, đợi tới khoảng một giờ, một người dẫn đường phía trước, hai người khiêng xác. Đợi chôn xong thì tôi tới phòng quan sát xóa băng ghi hình đi.”
Thường Trấn Viễn nhớ ra Đồng Viên Viên chính là nhân tình của Chu Tiến mà Đầu to điều tra ra lần trước.
Lưu Triệu nói, “Vậy rốt cuộc hung thủ là ai?”
Chu Tiến tựa hồ vừa nãy đã hạ quyết định rồi, lúc nghe được câu hỏi này không quá do dự, “Tưởng Thự Quang, con trai của Tưởng Lỗi.”
Cá nhỏ thắc mắc, “Tưởng Lỗi là ai?”
Thường Trấn Viễn cười lạnh trong lòng, Chu Tiến quả nhiên là lôi người này ra rồi. Triệu Thác Đường nhìn người chưa đủ chuẩn đâu, lẽ nào gã tưởng Chu Tiến là loại người nghĩa hiệp chịu gánh tội ngồi tù vì công ty sao? Tìm Chu Tiến gánh tội sẽ là nước cờ hạ sai thứ hai trong đời gã. Nước đầu tiên đương nhiên là … đắc tội hắn!
Cá nhỏ thấy Chu Tiến không trả lời, đang định hỏi lại thì thấy Lưu Triệu xua tay, bảo cô trật tự.
“Tưởng Thự Quang có phải hung thủ hay không chúng tôi sẽ điều tra thêm, trước lúc đó…”
Chu Tiến đột ngột ngắt lời Lưu Triệu, “Tôi có chứng cứ.”
Lưu Triệu nói, “Chứng cứ gì?”
Chu Tiến nói, “Bao cao su mà Tưởng Thự Quang đã sử dụng, tôi giấu đi rồi, ở trong tay Tôn Uyển.”
Lưu Triệu đứng vọt dậy, nói với Thường Trấn Viễn, “Cậu tiếp tục.” Đoạn, đi thẳng ra ngoài.
Bản án tới chỗ này, đại thể đã ngã ngũ rồi. Nghĩ tới sắc mặt khó coi của Triệu Thác Đường khi nghe xong tin tức này, Thường Trấn Viễn liền vô cùng hân hoan, kéo theo đó là thái độ thẩm vấn Chu Tiến cũng ân cần hơn, “Quan hệ giữa anh và Tôn Uyển là như thế nào?”
Chu Tiến nói, “Cô ấy là tình nhân của tôi.”
Thường Trân Viễn nói, “Anh thừa nhận là anh sai cô ta mua Trần Cát Lợi tông tôi sao?”
Chu Tiến nhanh chóng lắc đầu. Thừa thận chôn xác là bị ép tới đường cùng, nhưng chứng cứ mua người giết người trước mắt vẫn chưa đầy đủ, đương nhiên gã sẽ không ngu ngốc để bản thân tội chồng tội.
Chuyện mua người giết người chưa đủ chứng cứ, hắn cũng không muốn phí thời giờ vào chuyện này. Dù sao thì, rắc rối hiện giờ của Chu Tiến đã đủ để gã bóc lịch lâu rồi.
Cá nhỏ dù gì cũng là nữ giới, cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện nhân tình nhân ngãi, nghe vậy thì hỏi, “Tình nhân của anh chẳng phải là Đồng Viên Viên sao?”
Chu Tiến lắc đầu nói, “Đồng Viên Viên là bạn học của Tôn Uyển. Sau khi Tôn Uyển gặp chuyện, tôi bảo cô ấy trốn ở nhà cô ta.”
Cá nhỏ vỡ vạc, “Thảo nào.” Bởi vì Chu Tiến thường xuyên tới nhà Đồng Viên Viên nên bọn họ mới tưởng nhầm Đồng Viên Viên là tình nhân của gã, chẳng ngờ người gã tới gặp là Tôn Uyển. Nếu đám Đầu to mà biết Tôn Uyển bọn họ tìm khắp nơi ở ngay dưới mí mắt mình, nhất định sẽ tức tới độ tông vào tường đây.
Thường Trấn Viễn thấy Chu Tiến trừ việc không nhận tội việc mua người giết người ra thì những việc khác đều khai nhận không e dè, bèn hỏi gã về chi tiết vụ án.
Chu Tiến quả nhiên bất chấp tất cả rồi, biết là nói hết.
Triệu Thác Đường ra khỏi cục cảnh sát thì tới luôn văn phòng. Khi gã nghe bảo Chu Tiến vốn phải xuất hiện không thấy đâu rồi, mặt tức thì xụ xuống, “Xảy ra chuyện gì?” Từ Quách Kiệt tới Chu Tiến, kế hoạch của gã đã xuất hiện quá nhiều chỗ hổng và bất trắc. Những kẻ trung thành, sử dụng trôi chảy ở thời Trang Tranh giống như đùng một cái trở thành ngựa hoang thoát cương, không bắt lại được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của gã càng thêm khó coi.
Tin tức rất nhanh thì truyền về.
“Sau khi Chu Tiến nghe điện thoại, quả có dọn hành lý chạy trốn. Nhưng trước khi gã rời đi thì có tới nhà trẻ thăm con gái, sau lại chạy đi đón người tình, đúng lúc gặp phải cảnh sát…”
Đối phương còn chưa nói hết, Triệu Thác Đường đã ném di động rồi!
Người tình!
Lúc mấu chốt sinh tử tồn vong này mà còn đi đón người tình.
Đồ phế vật được chuyện không có hỏng chuyện có thừa!
Triệu Thác Đường gần như bị không khí trong ***g ngực đè nén nói không ra lời.
Mãi lâu gã mới thở được, cầm ống nghe trên bàn gọi lại, âm trầm hỏi, “Giờ gã đang ở đâu?”
“Nghe bảo bị cảnh sát chặn đường, đưa tới cục cảnh sát rồi.”
Triệu Thác Đường cúp máy rồi gọi cho Tưởng Lỗi.
Đợi Tưởng Lỗi nhận được tin đi tìm Tưởng Thự Quang, muốn bảo hắn tránh đầu gió thì đã thu được tin tức con mình đàn đúm chơi thuốc ở khách sạn, bị cảnh sát dẫn về cục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.