“Này, nói thật lòng, lần này tao đứng về phía của thằng Luân.”
Uông Thành vừa cúi mặt ăn cơm vừa liếc sang nói với Thượng Thần Hi. Thượng Thần Hi nghe vậy thì hạ đũa, chất vấn ngược lại: “Vậy mày đãi tao ăn cơm là ý gì đây?”
“Bởi vì tao tin là, làm anh em có kiếp này không có kiếp sau...”
“Dạo này mày coi phim gì mà nói chuyện cứ như đối thoại trong kiếm hiệp vậy?”
“Nghe tao nói hết đã...” Uông Thành miệng nhai cơm cố nuốt xuống và trách.
Thượng Thần Hi mím môi, hừ lạnh một tiếng.
Uông Thành vừa muốn mở miệng nói thì nhíu mày than khẽ: “Làm tao quên mất phải nói cái gì... Tóm lại như mày đã nói, ông trời cho mày con đường đi không phải là đương nhiên đâu. Tao và thằng Luân cả Ân Hi, và nhất là người nhà của mày, không ai muốn nhìn thấy mày mạo hiểm đi liều mạng nữa. Có đúng không?” Uông Thành nhìn qua Ân Hi, kêu gọi sự đồng tình.
Ân Hi gật đầu rất là tán đồng: “Đúng vậy.”
“Tao biết.” Thượng Thần Hi nghiêm mặt bảo với Uông Thành, “Nhưng mà chuyện này không được nói lại với hai cha của tao. Yên chí đi, tao không làm ẩu nữa đâu.”
Uông Thành liếc một cái, câu ‘yên chí đi’ của nó nói không biết bao nhiêu lần rồi, dường như là quen miệng nên mới hay nói ra chứ không vì thật tình hứa hẹn.
Ân Hi xịu mặt, vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối: “Ngặt nỗi không thể thuyết phục anh Luân cùng đến đây ăn cơm.”
“Ông cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990476/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.