Ân Hi và Cố Thừa Luân sững sốt liền vội vàng lao đến đỡ lấy. Cấp thời đưa Thượng Thần Hi đến bệnh viện.
Sau khi đưa đến phòng cấp cứu trải qua thăm khám và tiêm thuốc giảm đau. Ân Hi và Cố Thừa Luân dìu Thượng Thần Hi ra ngoài chờ lấy thuốc.
Thượng Thần Hi bấy giờ đã đi được nhưng thần sắc vẫn rất kém.
“Chuyện nhỏ thôi không có cần khẩn trương quá đâu.” Thượng Thần Hi vẫn cố chống đỡ nói.
Đợi khi Ân Hi theo đơn đi đến chỗ lấy thuốc, Cố Thừa Luân chỗ này không nhịn được mới bực dọc trách móc Thượng Thần Hi.
“Mày còn cố nói, là bị xuất huyết dạ dày đấy. Chờ khi dạ dày nát hết rồi mới xem như là có chuyện nghiêm trọng hay sao?”
“Đâu có đáng sợ như mày nói, làm sao đến mức độ đó.”
Cố Thừa Luân trừng mắt lại: “Tao thì chỉ tin lời của Ân Hi nói, đêm nào không ra ngoài uống rượu là không làm ăn được sao chứ?” Nói đến đây thì vẻ mặt của Thượng Thần Hi rũ xuống, Cố Thừa Luân cũng trầm thấp giọng lại, nhấn mạnh nói: “Ân Hi... thật sự là bận tâm đến mày nhiều lắm.”
Thượng Thần Hi cười nhạt một tiếng, tỏ ra hời hợt nói đùa: “Phụ nữ phiền toái là vậy. Làm ơn tìm cho cô ấy một thằng bạn trai đi để khỏi quấy rầy bận lo bận nghĩ đến tao nữa.”
Cố Thừa Luân lập tức chau mày, có phần gay gắt: “Mày nói ra những lời như vậy thật vô trách nhiệm đấy Tép Nhỏ à.”
Thượng Thần Hi hơi thở ra, phiền muộn giải bày: “Phải, lần trước tao không đến Macau gây tổn thương đến cô ấy, tao nhận. Nhưng so với bây giờ còn tốt hơn thấy bộ dạng của tao như thế này. Đến chính tao còn không chịu nổi thì có tư cách gì bắt cô ấy nhẫn nại và bao dung. Coi như nhìn rõ tao hiện tại rồi, cái tướng chẳng ra gì... biết chừng buông bỏ thôi.”
“Tình cảm không phải nói dứt bỏ là dứt bỏ ngay được.” Cố Thừa Luân không đồng tình.
Thượng Thần Hi thở dài một trận trước sự cố chấp của Cố Thừa Luân. Tại sao họ vẫn trách anh vô trách nhiệm trong khi anh đã dứt khoát với Ân Hi rồi. Cô ấy có còn vấn vương hay không? Chưa dứt bỏ được ra sao? Thì anh làm gì được hơn nữa chứ?
Anh ôm trán rồi lại cố giải thích với Cố Thừa Luân rõ ràng, coi như đang giải thích cho chính anh được thông suốt.
“Luân! Thật ra sau lần đó... thì tao cũng đã nói chuyện rõ ràng với Ân Hi rồi, cô ấy cũng đã thoải mái đón nhận. Cho đến hiện tại cô ấy vẫn còn sốt sắn bận tam đến tao là vì bọn tao vẫn xem nhau là bạn.”
Thượng Thần Hi đứng bật dậy có hơi xúc động lườm ngược trở lại vẻ mặt ngây ngốc của Cố Thừa Luân và nói: “Nếu mày vẫn cứ duy trì áp đặt suy nghĩ này đối với Ân Hi, thì hóa ra lại là sỉ nhục đến chấp niệm làm người của cô ấy.”
Cố Thừa Luân tựa như hiểu ra.
Còn chưa mở lời đã thấy Ân Hi vội vàng chạy đến. Mà đúng lúc này Thượng Thần Hi lại bị đau thắt ở dạ dày, ôm bụng nhăn mặt một cái suýt không đứng vững.
Cố Thừa Luân cũng vội vã đỡ lấy thằng bạn.
Ân Hi cũng khẩn trương không ngừng hỏi tới, nhưng Thượng Thần Hi vẫn quả quyết tỏ ra không sao.
“Em không nghe bác sĩ vừa rồi đã nói hay sao. Phát giác kịp thời nghĩa là không có vấn đề gì. Đừng lo quá.”
“Vậy anh hãy nghe lời căn dặn của bác sĩ nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Thượng Thần Hi nắm chặt lấy bắp tay của Cố Thừa Luân để cố trụ đứng vững nhưng lại quay sang xua tay với Ân Hi và nói: “Được rồi em đừng lo lắng. Giúp anh gọi taxi quay về nhà hàng Ngưng Bích đi.”
“Anh như vậy rồi còn muốn quay về đó?” Ân Hi không ngờ tới.
Cố Thừa Luân cũng hết nói nổi, nhưng bộ dạng hiếu chiến cùng cố chấp của Thượng Thần Hi anh quá am hiểu, không ai có thể cản được nó lúc này. Nhất là khi đối diện với Ân Hi đang một dạng sốt sắn thì nó sẽ cố tỏ ra bản thân rất ổn.
Cố Thừa Luân lên tiếng: “Vậy để tao đưa mày đến đó cho an tâm.”
“Ờ, được vậy thì tốt.”
Cố Thừa Luân đi ra ngoài lấy xe trước.
Ở phía này Ân Hi đỡ lấy Thượng Thần Hi đi theo sau. Vừa đi vừa nói: “Anh có chịu đựng nổi hay không? Đừng có làm việc quá sức.”
“Yên chí đi. Bản hợp đồng này nhất định đêm nay phải kí cho xong.”
“Vậy thì anh nhớ uống thuốc trước.”
“Nhớ mà, sẽ uống.”
“Ây! Bụng đói đó mà, ăn cơm xong rồi hãy uống...” Nhìn đến vẻ mặt bất cần của Thượng Thần Hi thì cô lại không an tâm, liền nói thêm: “Không được, em phải mua cho anh một cái bánh mỳ ăn lót dạ.”
Thượng Thần Hi mặc dù đau thắt ở bụng nhưng vì dáng vẻ này của Doãn Ân Hi không khỏi nhịn cười.
Anh nhìn cô có chút không nói nên lời... Anh nghe cô luyên thuyên cũng chẳng hề phiền chán, chỉ là... Thượng Thần Hi lại lạnh mặt giấu đi tâm tư ở trong lòng.
Không muốn nghĩ ngợi nữa.
Trời tờ mờ sáng, Lôi Kình từ chỗ phòng VIP đi ra ngoài đại sảnh rộng lớn của nhà hàng, xung quanh vắng lặng... Xa xa chỗ salon dành cho khách ngồi chờ trông thấy dáng Thượng Thần Hi đang bắt chéo chân ngồi thong thả lật xem tờ báo. Lôi Kình nhìn đến có hơi ngỡ ngàng, nụ cười thưởng thức kéo dài ở khóe môi, ông từ từ sải chân bước tới gần.
Thượng Thần Hi nghe tiếng bước chân cũng ngồi bật dậy, lễ độ bước tới.
: “Chào buổi sáng, ông Lôi!”
“Chờ từ tối hôm qua đến tận bây giờ à?”
“Lo là ông vẫn có chuyện cần căn dặn.”
“Tôi còn nhớ suốt đêm qua cậu uống nhiều đến nỗi đứng không vững, mặt mài tái mét, vẫn gắng gượng được?”
Thượng Thần Hi cười cười, “Dạ dày hơi đau thôi.”
“Vậy có thể cùng tôi ra ngoài ăn sáng không?”
Thượng Thần Hi hơi ngạc nhiên và không kịp thích ứng trước thái độ hòa hoãn, mời mọc của Lôi Kình dành cho mình. Anh lập tức nhận lời: “Đương nhiên là được.”
Lôi Kình nhấp một ngụm cà phê sau đó ngã người xuống thành ghế thả lỏng, bắt chéo chân chậm rãi nhìn Thượng Thần Hi bằng ánh mắt thưởng thức: “Nói thật, hiếm có người như cậu, liên tục ba ngày xã giao không nghỉ ngơi hầu ở bên cạnh tôi. Giỏi! Lì lượm! Có tương lai!”
“Nhờ ông Lôi chiếu cố thôi.” Thượng Thần Hi thức thời, không thể không khiêm tốn.
Lôi Kình lại hỏi: “Vụ thu mua đất ở Tân Giới, ông Bằng có làm khó cậu không?”
“Bên phía ông Bằng quả nhiên quan hệ rộng rãi ở Tân Giới, rất có tiếng nói. Tôi theo ông ấy cũng học hỏi ít nhiều... Chỉ là khi bàn đến những vấn đề chi tiết, ông ấy hơi chấp nhất.”
Lôi Kình nhếch môi cười một cái, tựa như sớm đoán biết. Ông khinh khỉnh đáp: “Lúc này tạm thời cứ mặc cho ông ta hách dịch, sau này tới lượt mình ra oai.”
Nói đến đây Thượng Thần Hi không khỏi thắc mắc đặt nghi vấn: “Ông Lôi thật sự muốn mua hết các mảnh đất mà ông ấy giới thiệu chứ?”
Lôi Kình lần nữa nhếch môi cười đạm, “Bây giờ tôi chỉ mua thế lực Hưng thị ở chỗ ông Bằng thôi. Tôi không có lấy tiền thật bạc thật cho đám con cháu của ông ta được lời. Cái đám dân ăn không ngồi rồi chưa có đủ nhiều hay sao?” Lôi Kình lần nữa nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, nhìn vẻ mặt tập trung lắng nghe của Thượng Thần Hi và phân tích: “Tôi chỉ kí hợp đồng hợp tác phát triển. Họ ra đất, tôi nắm quyền phát triển đầu tư. Khi Chính phủ ra quyết định chính thức, thì họ cần mới bán đất cho tôi. Ngày nào chưa khai thông tới, tôi không cần đưa cho họ đồng xu nào.”
Thượng Thần Hi như đã ngộ ra, thật tình tán thưởng: “Phải ha. Phương pháp này thực sự có nhiều lợi và tiết kiệm được nhiều. Ông Lôi thật là lợi hại.”
Lôi Kình như có vẻ cao hứng, không ngại đối đáp thoải mái: “Tép Nhỏ! Ở đất Hong Kong này muốn làm giàu, không phải là coi mình có bao nhiêu tiền vốn mà phải xem có đầu óc hay không.” Lôi Kình chỉ ra ra ngoài bức tường kính, đắc ý bổ sung, “Ở ngoài kia có bao nhiêu là cao ốc, tôi dám nói một câu: mười tòa là có đến 9 tòa tôi gạt về rồi. Không có khó khăn lắm đâu, chỉ xem cậu là người bị gạt hay là đi gạt mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]