“Alo! Cố Thừa Luân nghe đây.”
“Cố Thừa Luân? Cậu là Cố Thừa Luân? Mẹ của cậu đang nằm ở phòng cấp cứu bệnh viên gần Sân bay.”
“Mẹ tôi bị làm sao?”
“Tôi chỉ là người qua đường thấy mẹ cậu bị ngất nên mới tiện thể đưa đến bệnh viện. Bác sĩ chưa khám xong, nhưng vừa rồi bà ấy có gửi cô y tá mang ra tờ giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại của cậu. Cậu đến xem mẹ mình đi. Tôi phải đi ngay bây giờ.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Cố Thừa Luân cúp điện thoại sau đó liền nói với đồng nghiệp một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Lúc này khi đến nơi gặp mẹ mình, Cố Thừa Luân một phen thảng thốt. Anh cầm cánh tay đang bị bó bột của mẹ lên xem, rồi nhìn những bầm xanh bầm tím ở trên mặt đến bả vai không khỏi kích động.
“Mẹ! Mẹ bị đánh sao? Là ai đánh mẹ ra nông nỗi này. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thời gian qua không thể gọi điện thoại được cho mẹ?”
Bà Cố rớt nước mắt cũng kích động không kém, giọng khàn khàn nói: “Luân! Dẫu thế nào con cũng phải cứu em của con... Nó bị người ta bắt rồi. Mẹ thật vô dụng... chỉ biết chạy sang Hong Kong cầu cứu con.”
Cố Thừa Luân bàng hoàng: “Em ấy bị ai bắt, sao mẹ không báo cảnh sát?”
Bà Cố đưa ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng. Sau đó rưng rưng nước mắt: “Chuyện thật dài dòng lắm.”
Cố Thừa Luân vừa hay muốn nói tiếp thì điện thoại cầm tay lại reo lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990436/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.