Cố Thừa Luân vẫn giữ nét vô tư, lại còn nói đùa: “Đương nhiên là có, đánh cướp Ngân hàng đấy. Chỉ là tao không có cái gan đó thôi.”
Thượng Thần Hi cười khiên cưỡng, âm giọng vẫn khác thường: “Mày thử đảo một vòng và nghĩ xem... tiền mà mày cần... không chừng đã nằm ở trong túi của mày rồi. Chỉ coi là mày có biết lấy ra sử dụng hay không mà thôi.”
Lần này Cố Thừa Luân đã nghe được mùi vị lạ lùng trong từng câu chữ của Thượng Thần Hi, anh khựng lại... từ từ quay mặt trực nhìn vào ánh mắt âm trầm của thằng bạn.
Cố Thừa Luân nhíu nhẹ mi tâm, biểu cảm đã chuyển thành một chữ lạnh: “Tận sâu trong nội tâm của mày có một lí lẽ làm người thật là sâu xa... Ẩn ý gì? Khó nói ra miệng lắm à?”
Thượng Thần Hi đứng thẳng dậy, hai tay bỏ vào túi quần, thẳng thắn đi vào đề phân giải đến Cố Thừa Luân: “Mày làm ở Sở Quy hoạch, bề ngoài chỉ là làm công ăn lương cho Chính phủ không có gì nổi trội. Nhưng mà mày có biết không, trong mắt của nhiều nhà Phát triển các người có thể nêu giá cho một mảnh đất...”
“Mày muốn bọn tao ở Sở Quy hoạch lén lấy tin bán ra ngoài?”
“Chẳng có ai bị tổn thất...”
“Chúng tôi làm việc... chẳng có ai làm chuyện vậy đâu.”
“Bên mày đã có người làm như vậy rồi, nếu không tao đã không tự bịa mà nói.” Thượng Thần Hi nghiêm nghị trả lời, vô cùng chắc chắn thuyết phục Cố Thừa Luân.
Cố Thừa Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990430/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.