Thái Vy đi đi lại lại duyên dáng, đoạn đưa mắt về phía thầy kép cất giọng:
“ Núi
Thuyền
Mây
Nước
Thuyền ta ngược thuyền ta xuôi giữa dòng nước bạc nhịp chèo ta bơi
Ai đắp đập ?
Ai phá núi ?
Cho hồ nước đầy là mặt gương soi...
Nhìn bóng chiều in ngấn nước
Ta nhìn đất trời một dòng nghiêng soi
Nghe tiếng rừng
Nghe tiếng suối
Xốn xang mái chèo nhịp đời sinh sôi
Thuyền về bến mới
Cá nặng lưới đầy
Cá nặng lưới đầy…”
Thầy kép dĩ nhiên vẫn như mọi khi, nghe cô hát với vẻ mặt tâm đắc cựcđiểm. Miệng không ngớt đưa cô lên chín tầng mây, rồi lơ lửng ở đó mãi.Thái Vy thấy vui vui. Kế ra, thầy kép tuổi cũng cỡ cha cô rồi, ngoàidạy cô mấy bài thơ, cách hát sao cho phù hợp…thầy còn kể chuyện đời,khuyên cô nhiều việc. Cha cô hồi trước cũng thế, những người đàn ôngtuổi này, họ đã gần như nếm đủ chuyện đời, những lời tâm sự của họ không phải kiểu bà tám, mà tựa như ngọn đuốc trong một hành trình, đặt phíatrước để tiến tới, lúc rọi lại phía sau để xem xét…
oOo
Thái Vy khom người tỉa tót lại cây hoa nhài, dạo này bận rộn, lá úa rụng đầy gốc rồi.
- Sao chị không sai thằng hầu, con sen làm mấy việc vặt này.
Một trong ba đào rượu mới tuyển, đon đả lại gần cô. Khuôn mặt tròn phúchậu, thêm cái lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu. Thái Vy nheo mắt nhìn,có biết sắp tới phải làm gì không, mà có thể vô tư như vây.
- Thú vui của tôi, cũng không tính là việc gì nặng nhọc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/77926/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.