Thái Vy nghe vậy, vội nhận lấy, nhìn bà hai đầy cảm kích:
- Con chưa làm nên cơm cháo gì, mà bà lớn với bà hai lại chiếu cố như vậy, nhất định con sẽ không phụ lòng hai bà.
Bà hai lấy làm hài lòng nhìn Thái Vy cười. Đào Huệ thấy thế giận điên người:
- Bà hai, rõ là thiên vị quá, tụi con mỗi người được có mộtxấp, mà chỉ là vải loại nhất, cớ gì cô ta lại được những hai xấp vảithượng đỉnh? Chị Tuyết thì tụi con không dám có ý kiến, nhưng cô ta, côta có là gì chứ?
Mấy đào khác tuy cầm trên tay, ngoài xấp lụa, còn có vài đồ phụ tranglỉnh kỉnh khác, nhưng vẫn căm tức nhìn Thái Vy. Thái Vy liếc thấy phầncủa đào Tuyết còn nhiều hơn cô bội phần, có cả xuyến, kiềng, và đôi guốc mới, nhưng không ai so bì. Cũng đúng, cô là người mới, Kiều Tuyết là‘đào cưng”, phải như bây giờ cô cũng như đào Tuyết, nào ai dám ho he gì. Thái Vy chẳng buồn nhảy vào đôi co, mặt tỉnh bơ, dù sao cũng có bà haigiải quyết. Quay sang thì thấy đúng như suy nghĩ, bà hai trừng mắt nhìnđám người đó, lớn giọng:
- Chưa đến lượt mấy cô lên tiếng, tị nạnh không ra sao cả, chủ ý của bà lớn. Cầm trên tay còn chưa đủ nặng, còn không về phòng cất? Muốn dẹp tiệm ra đường ăn xin phỏng? Khách người ta đến tới nơi rồi, khônglo chuẩn bị.
Lời nói của bà hai vốn có uy, nay lại nghe chủ ý bà lớn, các đào đànhnuốt cục tức xuống. Ở một góc phản, đào Tuyết chậm rãi châm trà, nhấpmột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/77925/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.