Qua bốn ngày, ngoài việc vẫn ăncơm với rau, còn phát sinh thêm việc mới, thầy kép tuyệt nhiên khôngthấy mặt mũi đâu, cái Tí bị sai việc tối tăm mặt mũi. Thành ra cũngkhông kêu nó đi hỏi được. Thái Vy có thử ra ngoài, nhưng đều bị hai tênhầu gác cửa chặn lại, sống chết cũng không chịu mở cửa, nói là lệnh củabà lớn.
Thịt có thể không ăn, nhưng thầy kép không đến dạy, kéo dài cho đến lúcbà lớn về, kiểm tra, không thấy tiến bộ, có khi nào lại giống mấy đàotập sự, thành đào rượu hầu rượu hầu giường cho khách. Sớm biết vậy ngậmmiệng giả ngu có phải an lành không. Đang suy nghĩ bỗng thấy gian sau ồn ào, thêm tiếng chân chạy bình bịch. Trong lòng Thái Vy tự dưng thấythấp thỏm. Với lấy cái khăn lụa tím khoác lên vai, bước chân cô bỗngloạn lên khi thấy nằm giữa nhà là cái Tí, toàn thân ướt nhẹp, mặt trắngbệch, hai mắt nhắm nghiền. Bọn người hầu thấy cô hoang mang đứng chếttrân bên ngoài thỳ vội tản ra nhường đường:
- Chuyện gì? Làm sao ra cớ sự này?
Một thằng hầu chừng tám, chín tuổi run run:
- Dạ bẩm..thưa…hồi trưa con với chị Tí trong lúc cho trâu nghỉ, chạy đi mò ốc bên cái ao gần đó, mỗi người đầu, chỉ men gần bờ thôi,nhưng lúc sau con quay sang thỳ không thấy chị Tí, con sợ quá hô…
- Thôi đủ rồi…
Thái Vy không muốn nghe nhiều, chừng đó là đủ rồi, con nhỏ đói quá, đimò cua mò ốc tranh thủ nướng ăn. Nhưng mệt quá đuối nước. Cô thấy hai má nóng hổi, tội nghiệp em, chết cũng không được no, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/77922/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.