Vù vù...grao…grao…
Trời mưa như bão, hay chính xác là bão. Trên sân thượng tòa chung cư cũkĩ, một bóng dáng mỏng manh, yếu ớt vịn vào lan can bảo vệ. Thái Vy đang khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa ướt nhòa trên khuôn mặt tái nhợt. NhưRowan Atkinson đã nói “Tôi thích đi dạo trong mưa vì lúc đó sẽ chẳng aithấy được những giọt nước mắt của tôi...”Nếu có ai bất chợt lên sânthượng lúc này, sẽ tưởng như Thái Vy có sở thích điên rồ, hay muốn tìmvề thời thơ ấu chẳng hạn... Nhưng thời tiết này mà có người lên đây thỳngười đó thần kinh ắt có vấn đề.
Mưa mỗi lúc một nặng hơn, bầu trời đen kịt. Thái Vy không khóc nữa, côlặng lẽ nhìn xuống dưới, mặt đất cũng một màu đen kịt. Khẽ nhấc chân, do quá mệt mỏi và dầm mưa lâu, nên người cô run lên từng đợt, tưởng dễnhưng phải dùng sức rất lâu cô mới đứng lên được lan can. Cảm giác đầutiên là chênh vênh, Thái Vy nắm chặt tay, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó toàn thân cô nhẹ bẫng.
oOo
- Con bé đó chưa tỉnh sao?
- Dạ, bẩm bà, chưa ạ.
- Hết hôm nay nó không tỉnh, quăng nó ra ngoài đường cho chó nó ăn, cơm dâng đến miệng còn làm phách.
- Dạ, thưa bà.
Thái Vy thật ra đã tỉnh từ khi mụ kia vừa bước vào, nhéo má, cấu tay nó, nhưng một phần do đầu óc đang choáng váng, cộng thêm toàn thân đaunhức, cô không muốn có bất cứ phản ứng gì. Sau khi mụ kia cùng gã đànông đóng cửa đi mất, cô mới mở mắt. Hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/77912/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.