Thái Vy nghe tiếng xình xịch rồi thấy cả người lắc lư nhẹ, đầu óc thì mơ hồ. Không biết đây là lần tỉnhdậy thứ mấy của cô. Chỉ biết rằng hình như cô đã trong trạng thái nửatỉnh nửa mê này một thời gian khá dài. Cứ mỗi lúc cô hé được mắt, ú ớvài từ gì đó là một cái khăn tẩm mùi khó chịu lập tức bịt chặt mũi côlại, cũng không có sức mà vùng vẫy. Lí trí nhanh chóng mách bảo cô phảigiả vù đang ngủ, không được phát ra bất cứ thanh âm nào. Thời gian ì ạch trôi qua, Thái Vy tỉnh táo dần. Cô nghe thấy đoạn hội thoại ngắn gọngiữa hai người đàn ông:
- Sao lần này nó lâu tỉnh vậy? Có khi nào không tỉnh lại nữa không?
- Chắc không đâu, chắc nó nhiễm thuốc mê nhiều quá. Khi nào hết lại tỉnh thôi.
- Lỡ nó toi luôn thì bỏ mẹ.
Một trong hai gã đưa ngón tay trước mũi Thái Vy kiểm tra, mùi tanh khiến Thái Vy sém chút không kiềm chế được. Gã quay qua nói với bạn:
- Chưa toi.
“Giọng Bắc đặc sệt”, hai người này vì sao lại bắt cô? Thái Vy miên mansuy nghĩ đến lúc cảm thấy mắt dịu đi thì biết trời đã tối, cô hé mắtquan sát. Hai gã đàn ông đều đã ngủ. Một gã nằm dài ở băng ghế đối diện. Một gã ngủ gục cạnh Thái Vy. Bỗng cơn buồn nôn trào lên khiến Thái Vyphải một tay bịt miệng, một tay ôm bụng. Cũng không biết đã trong tìnhtrạng này bao nhiêu ngày nữa. Cô định sẽ vào toilet chút rồi tìm cáchtrốn hai người này. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/2078093/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.