Seb liên tiếp phải dời ngày vềvì cô. Từ khi vào đây, cô thấy sức đề kháng của mình càng tệ, bệnh tậttriền miên. Seb và James giành nhau chăm sóc cho cô, bà vú thì nấu đồ ăn cực ngon. Thái Vy cảm giác má có chút phúng phính. Hình như mập ra. Côxoay qua xoay lại trước gương, miệng lẩm bẩm:
- Đúng là mập ra thật.
- Vậy sao? Tôi thấy em vẫn vậy.
Thái Vy lườm Seb một cái rồi nói:
- Anh nhất định lấy việc không gõ cửa làm phong cách của mình hả?
- Tôi cũng tính gõ cửa dù cửa đang mở sẵn đấy chứ. Seb phân trần.
- Lần sau em nên đóng cửa thật chặt, cài then cẩn thẩn, rồi lôi bàn ghế chặn luôn đi, tên này nguy hiểm lắm. James từ đâu đến nhậpcuộc.
Thái Vy sực nhớ ra, liền hỏi:
- Mấy người làm loạn hôm đó…sao rồi?
- Đi tù hết rồi. James đáp nhanh như cắt.
- Tại sao? Sao lại tống họ vào tù?
James giải thích:
- Nói gì thì nói họ phá hoại nhiều thứ, dùng vũ lực làm người khác bị thương…tù là đúng rồi.
Thái Vy tức tối:
- Còn những người cai đó, họ đánh đập…mỗi ngày đó sao không bị tù luôn đi. Thật bất công.
Seb gãi gãi trán:
- Em không biết luật pháp đặt ra là để bảo vệ những người giàu và có quyền à?
Thái Vy đơ mặt, rồi nhanh chóng bùng nổ:
- Luật chó chết gì mà như vậy?
- WOW!
Seb nhìn James, James nhìn Seb rồi cả hai cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/2078088/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.