Thái Vy vẫn giữ thói quen uốngnước ấm, nhấp môi từng chút một như hồi còn ở phường. Một phần như vậycũng tốt cho cơ thể, tránh được một số bệnh mà thuốc men thời này toànlà đồ giả, thậm chí còn được làm từ bột mì. Mắc bệnh rồi là khổ đủđường. Thái Vy đang định thổi tắt đèn dầu để đi ngủ thì nghe tiếng tù và vang lên, cô vội bịt tai lại, Seb từ đâu chạy xộc vào, nhanh như chớplao về phía cô, nắm tay cô kéo ra ngoài. Thái Vy chưa kịp hoàn hồn thìthấy rất nhiều đốm lửa lập lòe ở xa. Dù cổ tay đau nhức cô cũng ráng bặm môi chịu đựng, chạy cho kịp bước chân của Seb. Thái Vy nghe thấy rấtnhiều tiếng hò hét cùng tiếng kim loại va vào nhau inh tai. Đúng lúc côcảm thấy không nhấc nổi chân nữa thì nghe thấy tiếng động cơ cùng ánhđèn sáng của chiếc bọ cam. Cô mở to mắt nhìn, James đang cầm lái, nétmặt vô cùng khẩn trương. Thái Vy nhanh chóng chui vào xe, theo sau làSeb. James lập tức cho xe chạy. Thái Vy ngoái đầu lại nhìn, qua tấm kính có thể thấy khoảng hai chục người đang ra sức rượt theo xe, trên tay là cuốc, xẻng, bồ cào, nồi niêu xoong chảo…đủ cả. Thái Vy cắn môi, hai mày chau lại, trong lòng có chút sợ hãi “rốt cuộc là chuyện gì đây?”.
- Em đừng hoảng, không có gì đâu, rồi mấy gã kia sẽ lo liệu xong thôi, cảnh sát cũng đang đến rồi.
Seb vừa nói vừa vỗ vai cô trấn an. Rồi anh nhoài người sang cài dây antoàn cho cô. Nhưng chưa kịp cài thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/2078087/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.