Di chuyển bằng xe Zep trongnhiều ngày liền khiến cô mệt mỏi vô cùng. Chưa kể ngồi cùng băng ghế với cô là anh, dù tư tưởng của cô có thoáng cỡ nào thì vẫn thấy ngại ngùng. Xe càng tiến gần vào Nam cô càng lo lắng, cũng không rõ tại sao lolắng, chỉ là không sao ngăn được cái cảm giác ấy, điều này khiến cô luôn ngủ trong chập chờn, cô cảm giác việc bỏ trốn của cô đã khiến anh có ác cảm, bằng chứng là anh chẳng buồn mở miệng hỏi han cô, cũng không quantâm xem cô có dễ chịu hay không như trước nữa. Mỗi lần nhìn anh, Thái Vy đều thấy mắt anh hướng về xa xăm, khuôn mặt tựa như phủ băng. “Cũngkhông them ngó mình một cái…” Thái Vy buồn rầu, cô nghĩ về lời khẳngđịnh của anh. Vậy là cô và anh trước có quen nhau sao, nên khi gặp cô ởđó, anh đã muốn kéo cô ra, có lẽ nào anh và người con gái này.... TháiVy lại được dịp phát huy trí tưởng tượng hoa lá cành của mình. Seb độtnhiên nhìn lên kính, thấy biểu cảm biến hóa không ngừng trên mặt cô, anh chau mày:
- Cô vẫn còn tâm trí mà suy nghĩ viển vông sao?
Thái Vy nghe thấy tiếng vỡ vụn, những hình ảnh lãng mạn lập tức tan vàohư không, cô nhanh chóng quay trở lại thực tế. Có điên mới nghĩ anh tavà chủ nhân của thân thể này là một cặp. Khiếu thẩm mỹ có đó, nhưng ócphải có vấn đề thì mới yêu anh ta được. Cô khinh thường liếc anh ta mộtcái:
- Suy nghĩ gì cũng phải xin phép anh sao?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/2078084/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.