Giang Kiều dọn dẹp phòng, gấp lại quần áo, những đồ trang điểm còn dùng được cậu đóng gói xếp gọn gàng, hỏng rồi thì bỏ vào túi nilon, để vào túi đựng mỹ phẩm.
Trong phòng yên tĩnh, ánh sáng đèn vàng mờ ảo chiếu lên một đống quần áo nhỏ đã rách tả tơi, trên đó còn in rõ dấu giày.
Nhìn qua nhìn lại chỉ có túi xách trên đầu giường là còn tạm được, nhìn bên ngoài thì đẹp đó nhưng đồ được đựng bên trong lại là quần áo dơ đã dính dâm dịch.
Giang Kiều ngồi trên giường, nhìn chiếc túi kia mà sững sờ.
Cậu ăn mặc sạch sẽ, áo khoác và giày mới tinh, tỏa sáng như tuyết trắng, so với cảnh vật xung quanh hoàn toàn trái ngược nhau, như châu ngọc phủ bụi trần.
Nhưng thực tế, cậu cũng chỉ là phiến đá, phủ lên lớp mình lớp sơn sáng ngời để Trần Thư Cạnh trang trí mái nhà.
Hiện tại vết sơn đẹp đẽ ấy đã rớt, cậu cũng nên về nhà.
Nhưng về nhà thì làm gì?
Trước kia Giang Kiều vừa học vừa thực tập, cậu được một công ty tư nhân nhỏ ở Thượng Hải gửi lời mời, mùa xuân năm sau là có thể nhậm chức, vừa lúc cậu tốt nghiệp. Bây giờ xem ra vẫn còn đảm bảo.
Vốn dĩ sau khi đi du lịch về, cậu sẽ dọn đi theo Hà Tân Nam, xử lý một chút chuyện kết hôn, rồi sau đó lại bay đến Anh tiếp tục học, Visa trước đó đã làm xong vì sợ rằng sẽ quá muộn.
Chuyện kết hôn giờ xem như xanh cỏ, du học cũng mẹ nó khỏi nghĩ tới đi.
Cậu nên làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-len-thuong-luu/1102466/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.