Giang Kiều phản ứng đầu tiên là: Trần Thư Cạnh tên này có có chút quen tay. Không biết vì sao, trong đầu cậu tự động hiện lên ba chữ này.
Phản ứng thứ hai là: Trời ạ, có người đang nghe cậu gọi giường!
Giang Kiều theo bản năng mím môi, muốn áp chế tiếng rên rỉ, nhưng lực đạo của đối phương quá mức mãnh liệt, cả người cậu đều bị đè xuống thảm, tiếng rên không thể kìm nén mà còn phá lệ lớn hơn.
Sau vài lần rên rỉ, cảm giác xấu hổ của cậu bị đẩy lên đỉnh điểm ngược lại Giang Kiều đã sa ngã vào đó, cậu không còn muốn kìm nén, thậm chí còn quấn lên bả vai Alex, một bên khóc một bên kêu không cần, tự động dâng *** lên hướng dương v*t hút chặt.
“Anh khốn nạn, anh…… A, ưm……” Cậu một bên mắng, một bên lớn tiếng rên rỉ, lấn át cả tiếng khóc trong điện thoại, “Đau …… A…… *** em nhẹ thôi, nhẹ……”
“n*ng không?”
Hơi thở Alex nặng nề, ngón tay gắt gao chế trụ bờ vai yếu ớt của cậu, tạo ra hai vệt đỏ ứng, “Sướng không?”
“A…… Không…… ưm a…… A! Aha ưm a……”
“Sướng thì gọi hai tiếng.”
“Gọi…… Tôi gọi…… A…… tôi gọi…… A……”
“Gọi dễ nghe một chút.”
Giang Kiều đột nhiên nhanh trí, vội vàng đón ý nói hùa theo tiết tấu thọc vào rút ra, mềm như bông run rẩy gọi: “Ông xã…… A…… Đừng, đừng! Đừng dừng lại mà…… A……”
“Ông xã cũng dám gọi, thật mẹ nó dâm.”
Alex cười nói, động tác lại càng thêm hung mãnh, gặm cắn da thịt trắng nộn ở yết hầu cậu, “*** chết cái *** dâm của em.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-len-thuong-luu/1102457/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.