Tiếng chim hót vui tai, vườn hoa đủ sắc màu, cây xanh tốt tươi đong đưa cùng cơn gió mát lành, phất phơ tài áo dài dài qua gối của một cậu bé tầm bảy tuổi. Áo màu xanh lục đậm, có họa tiết cũng màu xanh nhưng nhạt hơn trông như những mầm non đang đâm chồi. Cậu đang ngồi ở trong một khu vườn rất rộng hẳn thuộc về gia đình quyền quý. 
Cảnh đẹp nhưng người không vui. Cậu ngoáy tai cảm thấy lũ chim nheo nhéo thật phiền phức. Vườn hoa tuy rạng ngời nhưng lại khiến khuôn mặt non trẻ cau có. Gió thổi qua thì cậu hắt hơi mạnh như muốn trách rằng gió là nguồn gốc của bệnh tật. 
Hóa ra, nguyên nhân cậu bé áo xanh đậm bực dọc là bởi thầy giáo đã giao cho nùi bài tập. Cậu làm từ sáng đến chiều rồi vẫn chưa xong, và chúng rất khó nữa. Thay vì vặn óc suy nghĩ, cậu đem sự khó chịu đó đổ vào khung cảnh xung quanh. 
"Không hay đâu! Cảnh đẹp thế này mà sao anh nhăn nhó quá vậy?" 
"Hử? Ai đây?" 
Bỗng, có cô bé nhỏ nhắn, chắc chỉ trạc tuổi cậu hoặc thấp hơn, từ đâu bước đến bàn học. Cô bé mặc chiếc áo bà ba màu hoa sen, hòa vào cảnh vườn càng thêm đáng yêu. 
"Em là Thiện Lành. Công chúa nước Phù Giang." 
"Liên quan gì tao. Đi chỗ khác chơi." Cậu cau có, nghiến răng như muốn ăn thịt Lành vậy. 
"Anh thật cục súc! Ngắm cảnh đẹp xong rồi nhìn cái mặt anh liền hết vui." Cô bé làm bộ hờn dỗi. 
"Gì vậy" chị hai ", ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-chan-qua-vung-nuoc-do/2916943/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.