Ở nơi thoát khỏi sự ồn ào náo nhiệt của thế giới bên ngoài thì sắc trời ở đây rất mau tối, chờ hắn tắm rửa xong thì màn đêm ở ngoài đã buông xuống, trên trời đã mọc đầy sao.
Cọ tới cọ lui… Không biết phí hết bao nhiêu là nước.
“Ngươi thật là quá phí nước!” Ta cau mày, ôm cánh tay lạnh lùng châm biếm nói: “Ngày mai cho ngươi múc nước mệt chết!”
Hắn không nói chuyện, ngồi xuống chăn mỏng lên, chui vào nằm trên mặt đất, đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn ăn bữa khuya không? Ta đi nấu vài thứ cho ngươi ăn.”
Ta nghe vậy có chút thèm, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Không ăn…”
Hắn trầm mặc không nói, một lát sau, hắn lại cân nhắc hỏi: “Vì sao? Ta nấu cơm ăn ngon như vậy mà.”
Ta nhất thời nghẹn giọng.
Ai nói hắn làm cơm ăn không ngon đâu!
Hắn lại nói: “Ngươi giúp ta luyện dược, ta giúp ngươi nấu cơm, phân công như vậy rất hợp lý.”
Ta ánh mắt rơi vào mờ ảo, nói: “Chỉ là mấy viên đan dược thôi…”
Xem như hắn cho là trút hết tâm huyết làm đi, hắn còn giảng về tình nghĩa cho ta nghe.
Hắn nằm dưới đất nhẹ giọng cười cười, nói: “Miệng của ngươi cứng, nhưng tâm lại mềm, ta nhìn người làm mấy viên thuốc viên, mồ hôi đổ đầy trán vậy mà nhẹ nhàng nói không có gì…”
Cái đó gọi luyện đan dược! Cái gì mà làm mấy viên thuốc viên……
Ta hé miệng thở dốc, rồi đóng miệng lại.
Hừ, tùy hắn gọi sao cũng được.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-xua/2203547/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.