“Cái gì mà còn muốn uống nước!”
Ta nghe xong lời này, những lời trong lòng oán giận toàn nói cho một tên ngốc nghe.
Sở Huyền Quyết của hiện tại cái gì cũng không biết, kể cả chuyện quá khứ cũng không nhớ gì,kim đan hay đan điền cũng không còn bóng dáng, trở thành một kẻ tàn tật, cả ngày toàn nói những chuyện ta nghe không hiểu. Chỉ chừa lại một mình ta, chậm chạp không thể quên được, đi không lòng vòng không thoát, cũng khó mà nguôi ngao.
Hắn dựa vào cái gì mà nói quên là quên! Dựa vào cái gì?
Ta hất bàn tay của hắn đang muốn lau nước mắt cho ta, dùng hết sức lực đẩy hắn ra.
Hắn bị ta đẩy ra như vậy cũng không tức giận, nói không chừng còn tưởng rằng ta chỉ là không chấp nhận mà cáu kỉnh, hắn không nói lời nào.
Ta không nói gì mà xoay người nằm xuống, thật ra cũng không có lời gì để nói.
Hắn xoay người đi ra ngoài phòng, một lát sau, hắn bưng chậu nước ấm vào nhà, đưa tay vào vắt khô vải dệt, chạm chạm ta, ta không thèm quan tâm, hắn liền nhét vào tay ta.
Tay của ta đụng phải vải dệt nóng hầm hập, kinh hô một tiếng: “Nóng!”
Hắn vội vàng rút về tay, nói: “Da tay của ngươi quá mỏng…” Hắn lập tức ngậm miệng lại.
Ta vừa mới nghỉ ngơi một chút thì lửa giận lại nổi lên, này còn không phải là nói ta quá yếu ớt sao? Là da thịt của ta non mịn, nhưng nếu là ta trong lúc tu vi tràn đầy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-xua/2203546/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.