Chàng vào Hàn Lâm Viện, sau giờ tan sở thường mang chút bánh trái về cho ta, đến kỳ nghỉ thì đích thân trồng một cây táo trong sân:
“Sau này nếu có con, phu nhân có thể dạy nó trèo cây hái quả ngọt nhất cho chúng ta.”
Tay áo và tay chàng dính đầy bùn, ta lấy khăn tay lau giúp chàng, nghe chàng nói:
“Còn nhạc phụ…”
Ta ngẩng đầu:
“Cha ta cũng muốn trèo cây à?”
“Nàng nghĩ gì vậy?”
Lâm Chi Vận nhắm mắt, bóp trán:
“Ta nói là, gần đây tin tức nhạc phụ và nhạc mẫu bất hòa truyền khắp, nhiều tấu chương tố cáo ông thiên vị tiểu thiếp, lạnh nhạt chính thê, lại còn lật lại chuyện thao túng năm xưa. Đại bá không ra tay bảo vệ, hôm nay nhạc phụ đã bị bãi quan.”
Ta cười sảng khoái:
“Người dâng tấu chương ấy thật là tích đức vô lượng. Thánh thượng anh minh!”
Lâm Chi Vận bật cười, lấy khăn tay trong tay ta tự lau:
“Nàng không định về Lạc phủ thăm nhạc phụ sao?”
Ta suy nghĩ, rồi quả quyết lắc đầu:
“Cười trong lòng là được rồi. Chàng tránh xa ông ta một chút, kẻo bị dây vào, dính rồi khó gỡ.”
16
Ta đoán không sai.
Sau khi biết đại bá không can thiệp, cha ta nhớ ra mình có một con rể đang làm quan Hàn Lâm.
Ông muốn Lâm Chi Vận nói đỡ trước mặt Đại học sĩ — người luôn gần Thánh thượng — hòng mưu đồ trở lại quan trường.
Lâm Chi Vận khó mà từ chối thẳng thừng, nên ta tự mình quay về Lạc phủ, tìm cha nói chuyện.
Ông niềm nở thấy rõ:
“Có phải hiền tế nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-tran/4797943/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.