Ngay cả giầy tôi cũng không kịp đi, bị Nhiếp Duy Dương ôm đến ngồi lên bàn bên cạnh suối phun Mỹ nhân ngư trong hoa viên. Bên cạnh cây tùng to lớn cùng với hoa lan vượt qua cái rét của mùa đông chờ hạ đến, vừa nhú ra những phiến lá mới xanh um tươi tốt, nụ hoa màu nhạt trong bóng đêm thoạt nhìn như đang phát sáng.
Tôi ghé vào cần cổ anh, cúi đầu hít lấy mùi của anh, hỏi: "Mẹ em và chú Nhiếp sao rồi? Mẹ nói sao?"
"Bọn họ cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi rồi." Giọng anh mang theo chút cười khổ: "Nếu dì ấy không phải là mẹ em, chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Lúc này mới nhìn ra hai người đúng thật sự là mẹ con, đều kiên trì cố chấp giống nhau.
Không khuyên được? Tôi ngẩng đầu vẻ mặt đau khổ nhìn anh. Anh bật cười: "Khuôn mặt nhăn lại như da cún rồi kìa. Đừng lo lắng, dì cũng không kịch liệt phản đối như lúc đầu nữa. Phương thức công khai quá tệ, cũng nên cho dì ấy chút thời gian tiếp nhận."
Tôi tò mò: "Anh nói gì với mẹ vậy?"
Nhiếp Duy Dương lại quay đầu sang chỗ khác, trên mặt hiện ra vẻ không tự nhiên, anh than nhẹ: "Tin tưởng anh, bé cưng, một người đàn ông muốn lấy được sự tán thành của mẹ người phụ nữ của anh ta, từ xưa đến nay đều không có cách nào giống cách nào. Cho nên đừng hỏi anh."
Tôi mở to mắt, nhịn không được vui vẻ: "Dỗ ngon dỗ ngọt? Xu nịnh vuốt đuôi ngựa?" Với tính cách của anh thật đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/1926246/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.