Bởi vì sáng sớm đuổi theo Nhiếp Duy Dương ra ngoài nên mẹ tức giận với tôi, đi vào phòng ngủ, không chịu nói chuyện với tôi, dáng vẻ "có nó không có mẹ, có mẹ không có nó". Tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Nếu tôi và mẹ giận không thèm nhìn mặt nhau thật, để xem là mẹ phiền não nhiều hay là tôi phiền não nhiều? Không phải tôi không có lương tâm, ở đời này nào có con cái yêu cha mẹ bằng tình thương của cha mẹ đối với con cái?
Tôi sẽ không buông Nhiếp Duy Dương, cũng sẽ không khiến mẹ phải đau lòng. Quyết định phải giải thích cho mẹ mềm lòng, vì vậy không ở đây nổi nóng tự đi đòi mất mặt, vào phòng khách ngồi cùng Nhiếp Văn Hàm chờ điện thoại vậy.
Đợi điện thoại tống tiền.
Khó có khi ngồi cùng một chỗ với Nhiếp Văn Hàm. Ban đầu chúng tôi không nói gì, về sau Nhiếp Văn Hàm phá tan: "Tô Tô, chú không chăm sóc thằng bé Duy Dương này tốt, tính tình hơi sai lệch, cháu khoan dung cho nó."
Tôi cười: "Chú Nhiếp, hai ngày nay mẹ cháu nổi nóng, đều là nói nhảm, chú cũng tha thứ cho mẹ nhé."
Nhiếp Văn Hàm bật cười, mấy nếp nhăn trên mặt, trên khóe mắt xuất hiện khi cười, rất có hương vị hiền lành: "Chú hiểu. Tô Tô, cháu là cô bé ngoan."
Tôi ngượng ngùng cười, khoan dung như vậy? Lên giường trước hôn nhân, giấu giếm mọi người, lại còn là cô bé ngoan?
Tôi thở ra, cảm thấy căn phòng này thật sự có cảm giác gia đình.
Đợi cả ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-gai-hoa-vien-vuon-gai/1926244/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.