“Sắp chết thật à?” Sau cơn chấn động mạnh về mặt tâm lí, tôi hỏi bằng giọng nhẹ tênh. Không phải là chấp nhận mà là không thể chấp nhận được sự thật Hyuga vừa tiết lộ.
“Ừ. Chỉ còn khoảng mười hai tiếng nữa.” Hyuga gật đầu khẳng định. “Không ai ép em. Do em tự chọn cái chết cho chính mình.”
“Nực cười là tôi không nhớ gì cả.” Tôi cười nhạt. “Tôi vẫn muốn về.”
“Em có quay lại nơi này không?”
“Không thể hứa trước…” Tôi quay lưng bỏ đi.
Hyuga đuổi theo đến tận cửa nhà kho. Sau nỗ lực ngăn cản bất thành, anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài hợp tác và giúp đỡ. Cánh cửa nối liền giữa ngôi đền và thế giới cũ được mở ra, Hyuga im lặng nhìn tôi bước vào vùng không gian vô định chỉ có bóng đêm được điểm xuyến bởi một vài điểm sáng.
Con đường tối rất dài nhưng không phải không có đích đến. Ở cuối con đường, một điểm sáng lóe lên và chậm rãi kéo bước chân tôi vào đó. Như một người mộng du, tôi cứ tiến về phía trước trong vô thức dù không đoán được nơi nào là điểm dừng. Những âm thanh trong trẻo tựa tiếng nước từ thạch nhũ nhỏ giọt lên mặt hồ vang vọng, gợi ra cảm giác thư thái, nhẹ nhõm hấp dẫn tôi, mãi cho đến khi chúng đột ngột mất đi và bị thay thế bởi những tiếng khóc.
Mẹ tôi ngồi ở hàng ghế dành cho thân nhân của người bệnh, hai mắt sưng mọng lên vì khóc nhiều. Bà chắp tay, nhắm mắt cầu nguyện trong suốt thời gian cấp cứu. Những y tá và bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-bong-dem/76517/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.