Kết thúc cuộc trò chuyện với Trâm An, tôi vào bệnh viện lấy những giấy tờ cần lấy, rồi quay lại khu nhà trọ mình đang ở. Ai đó đã thay tôi cạo đi những mảng sơn đỏ như máu rồi phủ một lớp sơn xanh sẫm trùng màu với màu của những bức tường của toàn bộ dãy nhà trọ. Chắc là một cậu sinh viên năm nhất bị bà chủ khó tính ép làm. Bởi trong khu này, không một ai rảnh rỗi trừ những bé sinh viên mới vào thuê trọ.
Về đúng nơi cần về, cảm giác này thoải mái và hạnh phúc như một con cá được thả vào trong nước. Tôi đóng chặt cửa phòng riêng, lấy điện thoại ra, mở tài khoản mạng xã hội ra, chủ động gọi cho cậu bạn người Nhật của mình. Rất nhanh, bên kia đã chấp nhận cuộc gọi. Dường như cậu ấy luôn đợi tôi.
“Heian, nghe đây, mình sẽ qua Nhật. Sau khi làm xong các thủ tục cần thiết, mình sẽ nhắn lại cho bạn. Lúc đó, phiền Heian chuyển cho mình một nửa tiền vé. Qua Nhật, mình sẽ đi làm để trả lại.” Tôi cố nói thật chậm, phát âm thật chuẩn để cậu bạn ngoại quốc kịp nghe và hiểu.
Điều tôi vừa nói khiến cậu bạn nhiệt tình bất bình. Cậu ấy dùng tiếng Việt đáp lại đầy giận dữ:
“Là mình tặng số tiền đó cho An. An không nợ mình. Đừng nói chuyện như vậy, mình không thích!”
“Mấy năm rồi vẫn ngọng líu ngọng lo.” Tôi bật cười lảng chuyện khi nhận ra những chữ ‘h’ trong tên của mình đã bị lời nói của Heian vô tình ‘nuốt’ mất. Nghe tiếng ậm ờ ngượng nghịu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-bong-dem/76507/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.