Một tháng làm ở Thư Kỳ đủ để trả nợ và sống thảnh thơi với một công việc nhàn hạ khác thêm một thời gian. Sau khi nhận lương, tôi xin nghỉ và không quay lại nơi đó nữa. Tôi đổi nơi ở trọ, xin làm phục vụ ở Panorama cách xa trung tâm thành phố để không gặp lại tên điên đó nữa.
Tôi chủ động liên lạc với cảnh sát Lâm Đồng, xin được hợp tác với họ để phối hợp bắt trọn bọn cho vay nặng lãi. Muốn làm được điều đó, tôi phải chấp nhận hi sinh.
Ngày bọn chúng đến thu lãi suất, tôi không đóng. Nhiều ngày liên tục như vậy, bức tường xung quanh cửa phòng trọ nơi tôi ở bị tạt đầy đầy sơn đỏ. Bà chủ phòng trọ không hiểu chuyện gì xảy ra nên cằn nhằn, dọa đuổi tôi ra ngoài. Tôi mặc kệ. Đến nước này, không còn thứ gì đáng để sợ nữa. Tôi vẫn đi làm từ sáng sớm và tăng ca, làm thêm đến tận mười giờ đêm.
Một con nợ không bao giờ thoát khỏi sự truy sát của lũ người cho vay. Một buổi tối, khi vừa rời khỏi Panorama một đoạn, tôi bị bọn chúng ép xe vào đoạn đường vắng, đánh. Chút võ phòng thân chỉ đủ giúp tôi chống trả được một lúc rồi nhanh chóng thất thế. Năm, sáu tên đàn ông cao to cầm dao lao vào chém, chửi mắng. Thời gian đó, tôi không nhìn thấy gì ngoài những cái chân đạp lên người mình cùng những nhát chém tới tấp lên quần áo của mình.
Cảm giác đau rát của da thịt bị cắt đứt khiến tôi thét lên theo bản năng. Máu từ nơi bị chém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-bong-dem/76506/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.