Cả hai quay trở lại xe dọc theo con đường nhỏ.
Lâm Hoè Hạ nhìn đồng hồ: "Muộn rồi, chúng ta trở về nhé?"
Từ thủ đô đến thị trấn Tô phải mất đến tám tiếng lái xe. Mỗi lần Lâm Hoè Hạ trở về đây đều đi về trong ngày, sẽ không ở lại lâu.
Trình Tê Trạch im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Nếu đã đến rồi thì chúng ta đi qua trung tâm trấn đi."
"Nhưng sẽ về muộn lắm đấy...."
Trình Tê Trạch nhìn cô dò xét: "Em không muốn đi à?"
Lâm Hoè Hạ nghẹn lời, không biết phải đáp lại như thế nào.
Trình Tê Trạch không thích người khác từ chối mình.
Để sẵn sàng đi cùng cô, anh ta đã phải làm ra vô số thoả hiệp.
– Dù cho Lâm Hoè Hạ không hề yêu cầu những sự thoả hiệp này.
Nhưng cô biết, Trình Tê Trạch kìm nén rất nhiều cảm xúc, nếu chỉ vì một chuyện bình thường này tác động vào, tất cả những điều anh ta đang kìm nén sẽ bùng nổ ra.
Thật ra đi vào khu phố buôn bán cũng chẳng có gì để xem.
Chẳng qua những hộ gia đình từ khu phố cũ đều chuyển tới đó, Lâm Hoè Hạ sợ gặp được người quen, rồi mọi người lại nhắc đến chuyện quá khứ.
— Càng sợ hơn là họ sẽ nhìn thấy Trình Tê Trạch.
Lông mày và đôi mắt của Trình Tê Trạch rất giống với Phương Độ.
Tuy rằng Phương Độ lúc đó chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lại luôn tươi cười, nhưng Lâm Hoè Hạ biết khi anh lớn lên chắc chắn sẽ đẹp trai, cao ráo giống Trình Tê Trạch.
Chỉ là khuôn mặt luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-bam/858078/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.