edit: diepanhquanbeta: An An & hanhmyu
Tôi chờ cả đêm, không thấy Thẩm Niệm Ântới tìm tôi khóc lóc kể lể, mà Thẩm Hồng cũng không có thẹn quá thànhgiận tới trực tiếp chém chết kẻ gây ra tai họa là tôi đây.
Bốn phía im lặng, không có chút tiếng người, dường như toàn bộ phủ tri châu đều đang ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phòng thúc khách sáo mời tôi dọn ra sài phòng (phòng chứa củi),nói là ý của Thẩm Niệm Ân.
Đây có phải là tín hiệu tôi đã ly giánthành công? Không biết. Biết đâu Thẩm Hồng đã thuyết phục Thẩm Niệm Ân,hắn vẫn niệm chút tình cũ.
Tử Lan dẫntôi trở về phòng, cười nói với tôi, buổi sáng Thẩm Niệm Ân không ở quýphủ, tôi có thể nhân cơ hội ngủ bù. Đuôi lông mày khóe mắt kia rõ ràngviết: nàng nghe lén được hai vợ chồng nhỏ đùa giỡn tình thú nên thật đắc ý!
Tôi hết đường chối cãi, buộc lòng phải đội lên đầu danh hiệu kẻ phá của.
Tôi không có thói quen mơ mộng hão huyền, Tử Lan lại cố chấp giúp tôi cởi áo khoác, lại còn cùng với vài nha hoàn đem tôi nhét vào trong giường, sau đó ép chặt một lớp chăn, rồi như hổrình mồi mà nhìn tôi chằm chằm, nói hầu hạ tôi ngủ rồi mới rời đi.
Như vậy mà tôi có thể ngủ được mới làquỷ! Hết cách, tôi đành giả vờ ngủ, qua cả buổi, mới nghe thấy các nàngnhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng, lui ra ngoài.
A di đà phật, rốt cuộc ai là chủ nhân?
Tôi hít một hơi thật sâu, thật sự cảmgiác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-xuong-vi-luong/2692629/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.