edit: Băng Tâmbeta: hanhmyu
Cho dù là phủ Tri châu, sài phòng(phòng chứa củi) cũng chỉ là mấy gian nhà trệt, vách tường giống như làgiấy, đi vào trong có cảm giác lạnh thấu tim. Trong phòng chỉ có một ôcửa sổ, giấy dán cửa không biết đã đi nơi nào, chấn cửa vẫn y như cũ đón gió thu.
Thật là đón gió thu, bên ngoài không biết khi nào thì nổi gió, gió Tây mỗi lần thổi qua cửa sổ khi va chạm đềuphát ra tiếng vang ù ù, giống như quỷ khóc đêm. Cùng với cảnh trongphòng lạnh âm u, tôi cảm thấy đây không phải sài phòng, mà là quỷ ốc.
Quản gia khách khách khí khí cúi người:“Cô nương thứ lỗi, chúng tôi vừa mới nhận được tin, không kịp thu dọn,chỉ có gian sài phòng này là vẫn còn trống, người xem. . . người còn cần thêm thứ gì không?”
Tôi quay lại mỉm cười: “Không dám nhận, nếu ta đã bị an bài đến ở trong sài phòngnày, nào còn dám muốn thêm đồ vật này nọ. Xin hỏi ngài họ gì?”
Thái độ quản gia vẫn ôn hòa, lễ phép: “Cô nương hiểu nhầm tiểu nhân rồi, tiểu nhân là Phòng Ôn, chủ quản quầy nhà bếp này, cô nương nếu như muốn ăn thứ gì, cứ nói với tiểu nhân.” Nóixong nhìn sắc trời, lại nói: “Đã lại qua một ngày, đến giờ cơm chiều. Cô nương thích ăn thứ gì, hiện tại nếu không ngại có thể nói với tiểunhân, ta sẽ làm một bàn ăn cho cô nương đưa đến đây. Thuốc của cô nươngta cũng trực tiếp mang đến đây được chứ?”
Xem ra, hắn là đoán chắc tôi cùng ThẩmNiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-xuong-vi-luong/2692627/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.