Sao ánh trăng có thể biến mất trước mắt mình nhỉ?
Hiếm khi nào Lộc Nghiên quan sát bầu trời chuyển từ màu xanh thẫm sang màu xanh mai cua.
“Cục cưng thấy sao?” Đây là lần thứ ba Hùng Húc hỏi nhỏ bên tai cô.
Anh cắn tóc cô nghịch ngợm, mùi thuốc lá bạc hà quanh quẩn bên chóp mũi Lộc Nghiên, giống như mùi dâm tanh trong căn phòng, không hề gây khó chịu.
Anh không mang theo thuốc, hút của cô như lần trước, nhưng vị lần này quá nhẹ, không đủ đô, anh hút liền ba điếu mới bít được khoảng hư không sau khi xuất tinh.
Lộc Nghiên bối rối nhìn anh hút hết điếu này đến điếu khác, cô cũng châm một điếu, hút được một nửa, anh lại chồm tới.
Lần nào kết thúc anh cũng hỏi câu này.
Lộc Nghiên không nhớ nổi lần đó anh có hỏi không, có lẽ chơi high quá nên não đình công rồi.
Đời cô chưa bao giờ làm ác liệt như thế, chơi liền tù tì 3 lần rưỡi, không phút nghỉ ngơi.
Ba lần hoàn chỉnh, còn lần rưỡi trong bồn tắm, không hoàn thành.
Hai lần trước cô đều nói thoải mái, hài lòng, như chấm 5 sao cho trai bao làng chơi. Lúc đó ngượng ngùng nên hùa theo nói có, bây giờ cô lại có chút nghi ngờ.
“Sao anh hỏi mãi thế?” Cô phả khói thuốc về phía anh.
Hùng Húc nhận hết, mút một ngụm rồi ôm chặt cô vào lòng, “Muốn biết mức độ thoải mái mỗi lần của em để kịp thời điều chỉnh.”
Lộc Nghiên nhéo điếu thuốc, tay nâng mặt anh lên, dùng lưỡi hôn sâu đến khi môi hai người ướt đẫm, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/220837/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.