Đêm tối, cây cối xanh tươi che khuất ánh sáng.
Hơi thở của ai đó đã thay thế 20% lượng oxy.
“Tôi có thể kiểm tra không?” Hùng Húc rất tự nhiên đặt tay lên eo Lộc Nghiên.
Lộc Nghiên sợ buồn, sợ nhất là có người chạm vào eo của mình, khi ở với bạn trai, cô cũng không thích đối phương ôm eo.
Vì đàn ông vốn không thành thật, đã sờ thì phải niết cho sướng tay.
Đối với cô, đó là một cực hình.
Không biết có phải đã trống trải quá lâu không.
Đọc Full Tại truyentop.net
Cái chạm nhẹ này hẳn phải bị cô cảnh báo, nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy không đủ, không đủ, quá ít, quá ít.
“Ngủ nhé?”
*
Từ ăn chung một bữa cơm đến ngủ chung một giấc mất bao lâu?
Đối với người khác có thể mất vài ngày, vài tháng hoặc vài năm.
Nhưng Hùng Húc đã chứng minh, anh chỉ cần vài tiếng.
Anh gấp gáp quẹt thẻ phòng, đè Lộc Nghiên vào sau cửa, nếu anh nhớ không lầm, ngực cô gái này khá tuyệt.
Trong bóng tối, anh nhắm mắt, điều chỉnh vùng lưu trữ tia X trong não.
Lật tay nắm lấy, quả nhiên không sai.
Như cục bột mềm mại, không phải silicone hay túi nước muối, nó là mô mỡ tự nhiên nhất của con người.
Vạt áo bị vén lên, da thịt của Lộc Nghiên mát lạnh.
Thành phố S đã vào thu, đêm xuống rất lạnh, nhưng hôm nay trời có vẻ khô ráo hơn.
Khi cô chìm trong sự u ám, hoảng hốt chạm vào hư không, mới phát hiện dưới lưng mình là một khoảng mềm mại.
Hơi thở dồn dập tiếp tục lan tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/220836/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.